Tôi còn nhớ như in lúc 3 tuổi tay tôi cầm tấm ảnh của bố, miệng tôi nói với mẹ như vậy. Mẹ chẳng biết nói gì với sự thơ ngây cuả 1 đứa bé 3 tuổi mà chỉ biết khóc.
Tôi không được may mắn như nhiều đứa trẻ khác, lúc mới 2 tuổi bố tôi ra đi vì 1 căn bệnh hiểm nghèo bỏ lại 2 mẹ con côi cút nuôi nhau nơi đất khách quê người. Mẹ tôi một mình nuôi tôi ăn học đến nơi đến chốn, thà nhịn đói cho con ăn học tử tế chứ không để khổ như mẹ.
Lúc bố ra đi, tôi nào đâu biết mặt bố nhưng mẹ bảo tiếng nói đầu đời của tôi là tiếng "bố" chứ không phải tiếng mẹ như mọi người, lúc mới biết nói tôi chỉ biết gọi "bố", chẳng biết nói từ khác. Mọi người thỉnh thoảng cứ hỏi mày đã bao giờ mơ thấy bố chưa? Thực sự là chưa bởi không biết mặt bố làm sao mà mơ được?
Nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa được bố cõng đi chơi, được bố đánh khi nó mải chơi không chịu học bài mà tôi thấy tủi thân vô cùng, tôi rơm rớm những giọt nước mắt như lúc tôi đang ngồi viết nhật ký này đây. Tôi cũng mong mình có bố như mọi người, mong được bố cõng đi chơi khắp xóm, mong được bố khuyên những lời khuyên chân thành, mong được bố đánh mỗi khi mình hư hỏng, mong được tâm sự cùng bố mỗi khi mình thích một ai đó, mong được thấy cả nhà mình cùng ăn chung 1 mâm cơm do mẹ nấu, mong được gọi từ "bố" mỗi ngày...
"Con mong lắm bố ạ, con muốn được gọi thật to 2 tiếng "bố ơi!". Có thể bố sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng con gọi nhưng con muốn nói con yêu bố rất nhiều. Con thèm lắm cảm giác có bố bởi con đâu biết cảm giác có bố sẽ hạnh phúc như thế nào? Không có bố, mẹ con con phải sống trong tủi nhục bao năm qua, bị người ta bắt nạt, bên ngoại thì xa xôi, bên nội thì gần như cắt đứt liên lạc, họ chẳng bao giờ đoái hoài đến con nhưng con vẫn yêu họ lắm, bởi họ dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của con. Có thể họ chẳng nhớ hoặc trong tâm trí họ chẳng bao giờ có con nhưng con vẫn yêu họ bởi họ vẫn là nguồn gốc của con.
May mắn thay, cuộc đời không quá bất công với con khi con còn có mẹ, người đã tần tảo nuôi con ăn học, vất cả sớm hôm để con nên người. Nhưng bù lại con đã là được gì cho mẹ? Có thể trong mắt mọi người con là một đứa con ngoan, hiếu thảo nhưng con vẫn thấy mình không xứng với điều đó, con chưa thực sự ngoan, thỉnh thoảng hay cãi lời mẹ làm cho mẹ buồn.
Từ nhỏ đến giờ lúc nào con cũng thấy buồn, buồn vì nhiều chuyện, nhưng nỗi buồn lớn nhất là không được gọi tiếng "bố". Những lúc con vui con vẫn thấy trong lòng mình man mác buồn. Có lẽ đến đây thôi, con không viết tiếp nữa bởi con sợ mình sẽ khóc."
Sưu tầm
No comments:
Post a Comment