Ngày trước tôi có dịp xuống dưới Hạ Long chơi, cũng cái mùa của năm ấy, trăng sáng. Một bên chân cầu đang thi công. Hôm nay nhìn từng dòng xe lưu thông qua cầu mà thấy cảm giác lạ, còi tàu đang hú vang như gọi người cố nhân, như hỏi có nhớ tôi không ...
Ngày trước chẳng có chi kỷ, chẳng bạn hiền, ngồi uống nước dưới chân cầu với anh em trong gia đình, đoàn kết nhưng cơ mà vô cảm, vô cảm trước những cơn sóng, trước tiếng còi tàu hú vang, trước những ánh sáng rực rỡ như đang gọi mời. Hôm nay đi chơi, trở về nơi ấy, có bạn hiền, có người thương, mà sao thấy là lạ, không phải vô cảm, chẳng phải ưu tư, chỉ nghĩ trong đầu: "tôi yêu biển, yêu cô gái đến từ biển, yêu mảnh đất này, nhưng cô gái của biển cả kia có theo thuyền cập bến, hay cô sẽ theo những con sóng ra khơi xa, một nơi sẽ rất xa , xa khỏi vòng tay ta ôm chặt, xa hơi ấm của ta, xa mái nhà hạnh phúc ... " Ta có mơ mộng quá chăng ? Hay hạnh phúc đang được xây bằng cát ? Sóng vẫn vỗ êm êm vào bờ ...
No comments:
Post a Comment