Friday, May 24, 2013

Thắp sáng nụ cười anh

Lầm lỳ và ít nói, đi nhanh và nói nhanh, không chau chút hay nói đúng hơn là luộm thuộm, đó là con người anh lúc trước.

Em đến, mang nụ cười cho anh suốt ngày, anh cười mỗi khi nhớ đến em, anh cười mỗi khi nghe giọng của em, trong veo tiếng cười. Tiếng cười ấy đã đưa anh sang một thế giới khác, thế giới của những con người sống nghị lực, thế giới của những yêu thương, thế giới của những câu chuyện vui và đó là thế giới của em.
Em đến làm cuộc sống của anh tràn đầy tiếng cười

Em đến làm anh sống chậm hơn, anh không đi nhanh như trước, anh đi chậm lại để cho em theo kịp, anh nói chậm lại để em nghe rõ tiếng của anh, anh chỉ sợ mình đi nhanh quá trượt mất em, thời gian bên em trôi nhanh hơn, nên anh phải sống chậm lại. 

Em đã đến, đã làm anh sống đẹp hơn trong mắt mọi người, anh chịu khó chải đầu, chịu khó cạo râu, đứng trước gương sửa lại quần áo. Anh nhớ tới câu nói của em "một con người đẹp là góp phần làm cho xã hội đẹp", vì thế anh sẽ cố gắng "đẹp" hơn. Chắc cũng vì tình yêu đã đến làm cho con người ta cố gắng phấn đấu để mình luôn là người đẹp nhất trong mắt đối phương. 

Em đã đến, đã đến rồi để anh ngẩn ngơ mỗi chiều mưa, căn phòng trống vắng càng làm cho đêm trôi chậm lại, cái cảm giác cô đơn tràn về như chưa bao giờ tồn tại. Em đến thay đổi cả cảm nhận của anh về cuộc sống. Anh sống nghị lực hơn, cũng như em đang sống, mỗi lần buồn phiền anh lại nghĩ tới em, em như cục tẩy đến và tẩy hết các vết dơ của cuộc sống, tiếng cười của em làm đầu óc anh tràn ngập nó, trào ra thành một thứ cảm xúc khác. Cảm xúc của một chàng trai tràn đầy hạnh phúc, cái cảm giác ấy chỉ có khi em đến ...

Mưa ! Cái mùa này cơn mưa kéo đến như bất chợt rồi lại tạnh ngắt, nhưng cũng đủ làm anh ngẩn ngơ, vu vơ câu chuyện cũ, vài bí mật tuổi thơ hiện lên trong mưa, vài kỉ niệm trên con đường làng cùng ai đó chạy mưa, hoà tan trong tiếng cười trong veo của thời áo trắng. Em cũng nhìn mưa và ngẩn ngơ, chúng ta chưa có một kỷ niệm chung nào về mưa nhưng chúng ta đã lấy nó để nhớ về nhau, trời mưa anh lại nhấc điện thoại gọi cho em, những lần như thế và như thế, dần dần các cơn mưa không mang kỷ niệm đến với anh nữa, nó mang hiện tại của hai người hạnh phúc, của tiếng cười và của hai người không rõ mặt của nhau. 

Cảm ơn em đã đến ! 

No comments:

Post a Comment