Thấy câu chuyện cảm động về một người đàn bà lẳng lơ, dường như không có tình yêu thì cuối cùng cô cũng tìm được tình yêu đích thực của mình, câu chuyện rất hay nên share lên cho các bạn đọc, cảm ơn đã ghé thăm...
Cô là một người đàn bà hư hỏng. Đây là sự thật mà hầu hết tất cả mọi
người đều phải công nhận. Hư hỏng đến mức nào ư? 17,18 tuổi đã vác bụng
chửa, sau đó thì bị đuổi khỏi trường.
Vì cũng có chút nhan sắc,
nên sau đó cô lấy một anh lái xe. Anh lái xe cũng thật thà chất phác nên
bị cô lừa rồi bỏ nhà theo trai.
Khi gặp anh, cô đã bước vào cái tuổi tứ tuần. Không, chỉ từng đó thôi chưa đủ.
Cô cũng cao số, đã “sát” đến 2 đời chồng, hơn nữa lại từng cho người chồng đó cắm sừng.
Nhưng
anh là một người đàn ông chưa vợ. Vì gia đình khó khăn nên sau khi đợi
các em yên bề gia thất thì anh đã 35 tuổi. Cô hơn anh 5 tuổi. Khi người
mai mối nói về quá khứ của cô, có nói là: “Nếu mà em không thích cô này
thì chị có thể nói từ chối giúp em.”
Anh nói không sao. Anh thì có gì ngoài cơ ngơi là một quán sửa xe đạp, bề ngoại lại chẳng được sáng sủa như người ta.
Cô nổi tiếng phong lưu.
Còn anh thì nổi tiếng ít nói.
Chẳng
ai tin anh sẽ lấy cô, cũng chẳng ai tin cô sẽ chấp thuận theo anh.
Nhưng vào tháng chạp năm ấy, tiếng pháo nổ râm ran đã đưa họ về thành
người một nhà.
Cô mang theo hai đứa con một trai, một gái của chồng trước.
Anh cười nói: “Mình hạnh phúc thật đấy, chưa chi đã có một đứa con trai, một đứa con gái.”.
Anh chẳng để tâm đến ánh mắt của người ngoài
Cô
thì vẫn chứng nào tật nấy, lười nhác, lại hay đánh mạc chược, hay sang
nhà hàng xóm buôn chuyện thị phi, lẳng lơ đưa tình với đàn ông khác.
Những
tật xấu này chẳng thể ngày một ngày hai có thể sửa được, nhưng giờ già
rồi cũng chẳng còn ai để ý đến cô, vậy mà cô vẫn quen thói lả lướt với
đàn ông.
Có người kể lại với anh, anh chỉ nói gỏn gọn là: “Không có việc gì thì em cứ ở nhà đi.”
Anh
chưa kịp tức giận thì cô đã nổi sung lên: “Anh nói tôi à, tôi mà ở lỳ
trong nhà chắc chết ngạt mất! Sang hàng xóm chuyện trò lát thì làm sao?”
Nói
tóm lại, bao nhiêu tức giận trong lòng anh chẳng nói ra nữa, lại lặng
lẽ đi bóc hạt dưa. Đây là việc anh thích làm nhất, bóc hạt dưa cho cô
ăn.
Đồ ăn vặt mà cô yêu thích nhất là hạt dưa, vừa ăn hạt dưa vừa mắng chửi : “Sau này anh đừng quản chuyện của tôi, đồ bỏ đi!”
Cô thích mắng chửi, cứ chửi là chửi một mạch, anh chỉ vừa cười vừa nghe, không nói lại.
Ngay cả 2 đứa con cô cũng chẳng nghe lọt tai những lời mẹ chúng thốt ra, chúng hay trách mẹ nói cay nghiệt.
Cô
nói: “Mẹ chúng mày lâm vào bước đường này cũng chỉ vì hai đứa mày, nếu
không vì chúng mày thì tao cũng chẳng bao giờ lấy lão sửa xe!”
Nhưng
anh vẫn thương cô như vậy, cho dù có bảo anh nhảy vào nước sôi lửa
bỏng, anh cũng không oán thán. Trong nhà có người đàn bà là tốt lắm rồi.
Anh nấu cơm, chọn những món cô thích ăn nhất để nấu. Nấu chín cơm, anh lại chạy khắp hàng xóm để gọi cô về ăn cơm.
Cô thì lúc nào cũng quát: “Giục lắm thế, vẫn còn hai ván nữa!"
Đánh
xong hai ván nữa thì cơm canh đã nguội ngắt, anh lại bưng thức ăn còn
nóng hôi hổi đến, nói: “Đừng đánh bài nữa, đánh thế là được rồi, ngồi
lâu quá không tốt cho sức khỏe, em xem cái dạ dày em đi, giờ lại đau rồi
đúng không?”
Những lúc lên cơn đau, anh lại lấy túi nước nóng
chườm lên bụng cho cô, tay trái cầm lấy tay phải của cô, có người đàn bà
trong nhà cũng tốt, có người nằm cạnh ủ ấm, mặc dù người ta không biết
thương anh, nhưng dù gì anh cũng có người ở bên.
Cũng có lúc cô
tốt với anh, mắng anh “Đồ xương xẩu, 8 đời chưa được nhìn thấy đàn bà
hay sao.” Anh lại cười hì hì, “Anh chưa bao giờ được nhìn thấy đàn bà,
nhất là đàn bà đẹp như thế này.”
Những lúc ấy, cô cũng cười, cô
lại đi soi gương, cô quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp như hoa
đào, nhưng khuôn mặt ấy đã có dấu hiệu của tuổi tác.
Cô đã 40
tuổi, đúng là già thật rồi, thời trẻ lẳng lơ, chưa bao giờ là một người
phụ nữ đoan trang. Đến nay tìm được người thương yêu mình như vậy là quá
đủ rồi
Hai người chồng trước đánh mắng cô vì thói trăng hoa mà
cô có sửa được đâu, kết quả là người chồng làm lái xe thì chết do uống
rượu nhiều bị tông chết, người chồng thứ hai thì bị chết đuối khi đi
bơi. Vì chỉ biết đến đánh đập, mắng chửi, nên khi họ chết, cô chỉ cảm
thấy thiếu đi người kiếm tiền cho cô, thậm chí cô còn chẳng gào khóc.
Người
ta vẫn nói tim cô cứng như đá, nói là thuốc độc nhất thế gian cũng
chẳng bằng lòng dạ đàn bà. Cô cắn hạt dưa, thở dài: “Aiz, ai bảo ông
trời cho tôi đẹp.”
Nay người đẹp đã tuổi xế chiều nhưng cô vẫn
rất đẹp. Ngồi trước ngõ đánh bài tán chuyện, trời đang mưa nặng hạt, anh
đạp xe chở đồ sửa xe về nhà, có người lên tiếng:
“Lão nhà chị về rồi kìa, mau đun ít nước nóng cho ông ấy đi.”
Cô vẫn ung dung ngồi cắn hạt dưa, nói: “Đánh xong ván này hẵng hay.”
Ngay
cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: “Cứ để cho mẹ
con chơi, mẹ con đang phiền muộn đấy mà.” Cô nghe rồi, quay mặt đi, khóe
mắt cô bỗng dưng ươn ướt. Cô hiểu người đàn ông này thực sự thương
mình.
Không lâu sau, anh thấy tim mình cứ đau nhức, đau đến không thở được.
Đến
viện khám, bác sĩ nói anh bị đau tim, phải làm phẫu thuật nối mạch máu
tim, người phụ nữ chanh chua đanh đá mọi ngày ngồi thụp xuống đất mà
khóc:
“Anh đáng ăn ngàn đao vào người, sao anh lại mắc cái bệnh
này, thế này chẳng phải muốn tôi chết sao? Sao cái số tôi lại khổ thế
này?”
Đến lúc này mà cô vẫn chỉ nghĩ về mình.
Không đủ
tiền, nhân lúc anh không ở nhà, cô đã bán cửa hàng sửa xe đạp, vẫn không
đủ. Cô đi vay họ hàng, nhưng cái tiếng tăm của cô thì ai cũng biết, nên
chẳng ai cho cô vay, họ sợ cô nói dối. Thế rồi cô quyết tâm vực lại bản
lĩnh hồi trẻ của mình qua tài hát nói.
Cô sợ mọi người biết nên đã mua vé tàu đi thật xa, đi hết thành phố này đến thành phố khác.
Nếu bạn đi đến đầu phố nhìn thấy một người phụ nữ đang hát nói thì chính là cô ấy.
Cô ấy không còn trẻ nữa, năm nay cô ấy đã 45 tuổi, trang điểm đậm,mặc một bộ sườn xám xộc xệch.
Cô say sưa hát để kiếm từng đồng tiền.
Đến
năm 45 tuổi, lần đầu tiên cô kiếm tiền vì một người đàn ông, không, đây
không phải là kiếm tiền, đây là vùng vẫy để giành sự sống.
Một năm sau, cô đã hát đủ tiền làm phẫu thuật.
Lúc
trở về, tất cả mọi người đều phát hiện thấy cô vừa đen vừa gầy. Rất
nhiều người đã nghĩ rằng cô đã chạy theo người đàn ông khác.
Một
người phụ nữ như vậy, nhìn thấy chồng mình bệnh tật, chạy theo người
khác cũng là chuyện hết sức bình thường.Rất nhiều người nhìn cô như vậy,
nhưng chỉ có anh là không nhìn cô như thế, anh nói: “Cô ấy sẽ quay về.”
Và
đúng là cô đã về, cô mang theo rất nhiều tiền, cô chạy đến phía trước
mặt anh, nói: “Chúng ta đã có tiền làm phẫu thuật, đây không phải tiền
em ngủ với đàn ông mà có, đây là tiền chính tay em kiếm được.”
Lần
này người khóc là anh, anh nghẹn ngào xoa lên mái tóc đã bạc trắng của
cô, nói: “Đồ ngốc, biết thương người từ bao giờ thế?” Từ trước tới giờ
anh luôn coi cô như một đứa trẻ, một đứa trẻ ham chơi ham vui, thậm chí
anh cũng không trách tính lẳng lơ của cô, anh tin, anh sẽ làm cô cảm
động, sẽ khiến cô yêu anh.
Phẫu thuật không thành công, nửa năm
sau, anh ra đi. Trước khi đi, anh cầm tay cô, nói: “Kiếp sau, anh sẽ vẫn
lấy em, cho dù em có khinh thường anh, nhưng anh vẫn sẽ khiến em yêu
anh, vì thế, anh sẽ đi trước chờ em.”
Cô quỳ sụp trước mặt anh khóc lớn, “Đồ đáng ghét, sao anh nhẫn tâm thế…..” .
Tiếng
khóc của cô như đỗ quyên phun máu, tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều
xúc động, nhưng cuối cùng anh đã ra đi.Ai cũng nghĩ cô sẽ đi bước nữa,
ai cũng nghĩ cô sẽ lại nói cười, đi khắp nơi đánh bạc, nhưng tất cả mọi
người đều sai.
Từ đó trở đi, cô ăn chay niệm Phật, không còn la
lê hàng xóm buôn chuyện tầm phào. Quán sửa xe trước đây lại được khai
trương trở lại. Cô tự làm ăn kiếm sống để nuôi hai đứa con đi học.
Từ đó trở đi trong trái tim cô chỉ có người đàn ông ấy, người đã mang đến cho cô một tình yêu tuyệt vời nhất thế gian
Nếu đời người có được tình yêu ấy thì coi như đã không uổng phí quãng đời này.
No comments:
Post a Comment