Chỉ một mình ta cô đơn ... |
Vậy là cái tĩnh lặng lại tràn ngập gian phòng, chúng đã về hết trong sự náo nhiệt, hoan hỷ và để lại sự im lặng cùng ta, chỉ có mình ta với cái máy tính.
Như mọi tuần ta sẽ trốn chạy, ta sẽ đi đâu đó, ta sẽ khoác cái ba lô to vật và đi thăm bạn bè, hoặc đi về ngoại ô ngắm nghía, dạo quanh, chụp ảnh, và tất nhiên cũng chỉ có một mình ... Nhưng tuần này thì khác, ta đang ngồi đây, chờ một tin nhắn của ai đó hẹn đi chơi, ta biết em rất gần đây, nhưng sao như xa xôi, em đang cười, đang nói, đang uống cà phê, đang đi xem phim với ai đó, cuối tuần mà ... Để lại một kẻ với trái tim đầy ắp những thứ buồn trong ngày cuối tuần. Máu đang chảy về tim.
Tại sao ta trốn chạy ngày cuối tuần ? Ta không biết nữa, chỉ biết nếu ta còn ở lại một mình, nếu ta chỉ còn lại với thinh lặng ta sẽ bị ốm, ốm trong tư tưởng, họ có gia đình đầy đủ ba mẹ, đầy đủ tiếng cười nói hạnh phúc, họ có bạn trai bạn gái để hẹn hò ngày thứ bảy, còn ta , ta đang cô đơn, lẻ loi, một mình vật lộn với cuộc sống cũng chán rồi, giờ lại phải ghen với những thứ tưởng chừng như giản đơn kia ... Gia đình, người ta thưong, ta cần một gia đình với người ta thương ... Ta cần một mái nhà mà ở nơi đó thứ bảy là ngày của hạnh phúc ...
"
Thứ bảy thuộc về những yêu thương
Sao lòng ta chẳng chút vấn vương ?
Thứ bảy ngày thuộc về nỗi nhớ
Mà sao ta thấy thật bình thường ?
Ta đang cô đơn đang cô đơn
Hạnh phúc trong ta sao trống trơn
Hỡi em - người thuộc về nỗi nhớ
Sao chẳng cho ta chút dỗi hờn ?
"
Jam
Hà Nội thật buồn !
"
Jam
Hà Nội thật buồn !
No comments:
Post a Comment