Tối, bơ vơ trong gian phòng, share một thứ gì đó lên Google Plus, chả có hồi đáp, chả có view, chả có comment, chả có cộng cái nào ... nói chung là bơ vơ ...
Cảm giác bơ vơ ùa tới, tôi như trôi giữa dòng đời, tàn phai theo cơn gió cuộc sống đang cuộn trào ... |
Mỗi thằng một hướng, mỗi thằng một suy nghĩ, mỗi thằng đều sinh ra cái vỏ bọc của mình để bảo vệ cái sỹ diện trong từng cơ thể và bộ não đầy mưu toan kia, nhưng ai đủ nhận ra mấu chốt của sự việc là cái gì đâu ! Mày hãy tự hỏi: Vì sao lại thế ? Ai mang tầm ảnh hưởng tới việc này, nút thắt là gì ? vậy là ra, cởi nút ấy đi, và mọi thứ lại trở về với quỹ đạo, chán, xen lẫn tức giận và buồn bực sẵn trong người, ngoảnh ra ngoảnh lại chỉ có ta là chìm đắm trong công việc, không ai online, không ai hiểu ta, mãi rồi chán, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ ... tồi tệ theo tâm trạng của ta thôi ...
Ta đang nghĩ gì ? không nghĩ gì, ta sẽ như chúng nó, không nghĩ gì cả, không hành động gì cả, không làm bất cứ thứ gì, có những thứ phải nói ra để tốt lên nhưng ta nhận ra hình như là chưa tới lượt ta nói, ừ thì khó, mấy câu chuyện tình cảm này mệt lắm, thà cứ chả thân thiết, chả anh em, sống phẳng như đối tác, ta và hắn sẽ chửi nhau tới tấp rồi thôi, nhưng khó quá khó quá, mọi thứ không theo ý ta được, ai mà chả có chính kiến, ai chả muốn bảo vệ cái thứ ấy của mình, ừ thì luôn là đúng, coi như mày đúng đi , vậy mày đúng rồi thì tao phải làm gì nào ? Ôi trời im lặng, cái im lặng của tất cả chúng ta sẽ giết chết chúng ta, mọi thứ sẽ chìm nghỉm vào cái im lặng, khi nào không nhìn thấy gì thì mọi người mới tá hỏa nhận ra là mọi thứ đã mất theo cái im lặng ấy ...
Có người tinh tường sự đời nào đó bảo: con người Việt chỉ làm việc được một mình là giỏi, ừ nhỉ, cũng có cái đúng, nhưng ta hãy xem, hãy nghĩ về trường hợp này ... nếu có 3 đoàn tàu chạy song song , thì mỗi đoàn tàu phải có một đầu tàu, nếu không thì biết đường nào mà đi ?
Vừa có một bé không quen biết comment, vừa có một thằng chém vào vài câu nữa, rồi vắng hoe, những người ta cần chia sẻ, ta cần trao đổi, ta cần lắm họ trong sự nghiệp, thì lại chả có ai đủ cái thời gian để song hành với mình, nếu vậy thì bỏ đi, bỏ hết đi, ta chả cần cái gì nữa, từ mai ta sẽ bỏ đó cho mọi thứ nó trôi đi một cách tự nhiên, ta sẽ chẳng níu giữ nữa, họ đang ngồi uống cà phê hoặc chat chit, hoặc đang tám chuyện với bố mẹ, hoặc đang quát đứa em gái học bài, hoặc đang tíu tít với người yêu, chỉ còn ta ngồi đây, ngồi đây với công việc, với những mưu toan, tính toán, lo lắng, thôi bỏ đi, bỏ hết đi ....
TA KỆ ĐẤY ! TA ĐÃ MỎI LẮM RỒI .... TA MUỐN TỪ BỎ ....
No comments:
Post a Comment