Wednesday, June 26, 2013

Vài điều về nguồn Gốc của RAP và RAP việt Hiện Nay

Tức thế, tôi là người yêu Rap, nghe rap cả ngày được, ấy thế mà khi mở lên các bài đỉnh cao của DSK, LK hay Phong Lê, EMINEM thì bị mấy thằng bạn, đứa bạn bảo: Anh mở cái thứ nhạc như cúng ấy, hoặc "mày mở cái quái gì thế"... thật chán quá đi ... Vậy tôi cũng xin chia sẻ với các bạn một vài thông tin về Rap là gì để các bạn hiểu...

Có rất nhiều người dường như chưa hiểu hoặc cố tình không hiểu một câu hỏi rất đơn giản “THẾ NÀO LÀ RAP”

Nhạc rap được hình thành bởi các Ghetto(dân giang hồ) tại Mỹ. Nó là một dòng nhạc của những kẻ VÔ HỌC!


Rap bất nguồn từ Mỹ ( Hoa Kì) từ những người dân Mỹ Đen bị phân biệt chũng tộc, mà họ không có cách nào để đòi lại quyền tự do. Chỉ còn cách bày tỏ khát khao của mình. Nhưng Ở Mỹ, những người có văn hoá không bao giờ nghe Rap và họ cũng cấm tiệt con em mình nghe nó. Tại sao vậy? vì đơn giản nó là dòng nhạc của một tầng lớp hạ lưu nhất trong xã hội Hoa kỳ. Những ghetto tại Mỹ cũng chẳng khác gì việt nam cả, mấy ai học hết xong phổ thông, cuộc đời của họ gắn liền với Súng, ma tuý, mại dâm và nhà tù. Những ghetto là những kẻ không có tiếng nói trong xã hội, và nhạc Rap- hip hop cùng với thể thao (như bóng rổ, bóng bầu dục) chính là thứ duy nhất để họ góp tiếng nói với bên ngoài. Nhạc rap chính là thứ duy nhất để mọi người nhìn vào những ghetto này. Chủ đề chính của rap là “THUG LIFE” (cuộc đời du côn) nói về Băng đảng, bế tắc, ma tuý, cái chết, sự hận thù, và một tình yêu kiểu ghetto (đầy gai góc).

Vậy người hát rap là ai? Là Những kẻ du côn chính hiệu, cầm súng trước khi cầm Micro (như Tupac), hút cần sa như nghiện thuốc lá nặng (như Snoop Dogg)..v….vv..
Nhạc rap chính là thứ duy nhất mà những ghetto có thể làm để khiên cho bộ não mình “động đậy”!

Dù ngay tại Mỹ, nơi mà Rap- hiphop phát triển mạnh nhất cũng chỉ có những đứa con “cứng đầu” khó dạy mới nghe, còn nhưng gia đình trí thức, văn hoá, họ từ chối thể loại nhạc của “quỷ dữ” này!
Và cái gốc của dòng nhạc này chính là:

TÌM CÔNG LÝ TRONG BẤT CÔNG, TÌM NIỀM VUI TRONG BẤT HẠNH, TÌM TƯƠNG LAI TRONG BẾ TẮC, TÌM CHÚ Ý TRONG SỰ GHẺ LẠNH VÀ CUỐI CÙNG LÀ TÌM ----------------T--Ự--------------D—O-----( FREEDOM )

Đúng! Tìm tự do!

Rap Việt lại khác, số lượng người việt định cư tại mỹ rất lớn, điều này cũng kèm theo sự ra đời của những băng đảng du côn việt nam ở miền Nam và Bắc California. Tập trung khá đông ở Quận Cam (orange county). Và thật trùng hợp, họ chính là những người Việt đầu tiên tiếp cận với Rap-Hiphop (theo đúng nghĩa một Ghetto) rồi sau đó lan ra những tầng lớp khác của người Việt. Chỉ có những sinh viên học cao đẳng hay trung cấp (community college) hoặc một số ít học đại học (college, university) mới hát Rap việt mà thôi. Những con nhà tử tế, có giáo dục, nề nếp, không ai nghe nó cả! Ngưòi khai sinh ra Rap việt là Khanh nhỏ, với những bài Gangsta rap rất đặc trưng nhưng bằng tiếng Việt và thế là từ những năm cuối của thập niên 90, “Vietnamese gang” đã bắt đầu phát triển nhạc Rap.

Khánh Nhỏ được coi là người khơi nguồn cho Rap Việt hiện nay với bài Vietnamese Gang




Nhưng nhiều người lại lầm tưởng rằng “Rap là phải chửi” Sai hoàn toàn! Chửi hay không là do người hát Rap, còn nếu gượng ép đem những lời lẽ thô thiển và cục cằn vào để cho có mùi “hiphop” thì hoàn toàn phản tác dụng (ví dụ như Nick Hiphip hop hop 2807 text battle với ::SM: . Chửi tục là một thói quen của những Ghetto, nói cái gì cũng có thể chửi đựơc thậm chí hỏi tên thôi cũng còn “Wut is ur fucxkin’ name” (Mày tên là cái gì?”) thì chuyện trong lời Rap có những từ như như vậy là điều hiển nhiên. Chửi thì ai cũng chửi được, nhưng Rap, phải có tâm sự mới làm đựơc, không thể ngồi nặn ra được.

Trong RC có member tên là Zeter góp ý rất gay gắt với việc này! Tôi thấy thật bất công và không thể hiểu được! Tại sao các bạn cảm thấy ok khi nghe những từ BIATCH, FUCXK, SHIET, CUNT, d!ck, WHORE, etc được mà lại cảm thấy khó chịu khi nghe a b c d ...v…??? bạn có hiểu là nó cũng là cái cảm giác của dân Mỹ trắng khi nghe rap hay không?

Dư luận lên án rất nhiều về dòng nhạc này, thậm chí còn có những nghiên cứu của các viện đại học về mức độ gia tăng tỷ lệ phạm tội trong thanh niên Mỹ và nhạc Rap nữa. Nhưng đó là bên ngoài, còn người bên trong, nếu bạn nói bạn là "1 fan của rap-hiphop" thì hãy tự biêt mở gông cùm cho suy nghĩ của mình đi, đến với Rap 1 cách tự do, không gò ép, hãy biết tôn trọng sự TỰ DO của người khác, họ nói gì là kệ họ, bạn nói gì là quyền của bạn, nước sông không phạm nước giếng là được!

Rap việt nam tuy không được như Rap hàn quốc nhưng nếu lật lại lịch sử thì cũng y chang như thời kỳ đầu của Rap tại Mỹ, một thứ âm nhạc bị gọi là Rác rưởi, không được công nhận, chỉ những người yêu thích nó và những "ghetto" made in VN mới nghe thể loại này mà thôi. Nếu bạn không muốn nghe những lời lẽ nặng nề bạn hãy đừng nghe những bài có cảnh báo trước "P.A" (có sự đồng ý của phụ huynh) cũng có những bài Rap việt khá clean và sạch mà.

Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói lại một lần nữa, HÃY NHỚ KỸ RAP LÀ CỦA GHETTO!

nếu giữ vững được rap việt như lúc này đây, mặc bỏ ngoài tai dư luận thì sẽ có ngày, nó sẽ có vị trí nhất định nào đó, còn nếu bão hòa theo dòng nhạc Pop như của Hàn Quốc, nó sẽ rơi vào quên lãng trong một ngày gần đây mà thôi. Hãy thử nhìn những Hồng Ngọc, Thanh Thảo xem, chính những ca sĩ như vậy đã làm công chúng thờ ơ với Rap vì nó cũng chỉ đơn giản như những bài nhạc vô nghĩa khác mà thôi.

Các Bạn nên nhớ người Khai Sinh ra Rap Việt là : Khanh Nhỏ tiếp đó là Phong Lê ( họ là 2 người bạn sống ở Portlan, Oregan) Hiện tại Khánh Nhỏ không còn Rap .

Tuesday, June 25, 2013

Tôi chuyển nhà nào ...

Tôi chuyển nhà thôi các bạn ơi ! 

Tạm biệt chiếc bàn thân yêu, bộ ấm xuyến uống trà chẳng bao giờ dơ bẩn, tạm biệt chiếc ghế salon bao lần tôi ngủ nướng, ngủ quên, ngủ gà ngủ gật, bao lần tôi gục đầu nghĩ ngợi, tạm biệt căn phòng ấm cúng mùa đông, mát lạnh mùa hè, tạm biệt chiếc giường và miếng đệm hôi rình mùi mồ hôi, tạm biệt cả chiếc cửa sổ to quá khổ, đủ để có thể rơi xuống nếu cố ngó đầu ra, cũng tạm biệt luôn cái tivi chả mấy gì là sắc nét, TÔI CHUYỂN NHÀ THÔI ...

Xin lỗi vì sự bất tiện này, tôi đã chuyển thông tin sang blog mới tại đây: http://www.jamviet.com/2013/06/chuyen-nha-nao.html

Monday, June 24, 2013

Nokia Lumina 800 - cảm nhận thực tế và đầy ức chế

Tôi đang cầm trên tay con Lumina đây này, vừa mới đập hộp ra, cảm nhận ban đầu khi cầm vào là sướng cái tay nhờ thiết kế liền khối của nó, thứ hai nữa là nhờ kính đen ClearBlack nên nhìn nó PRO, vỏ của nó màu trắng nên tôi thích.

Cảm nhận thứ hai là cảm ứng của nó quá nuột nà luôn, chip những 1.4 cơ mà, chạy window phone 7.8 hay hay ra phết.

Màn hình của nó là màn hình AMIOLED của Samsung nên nhìn được, điểm đen hiển thị rất tốt, nét và sáng lắm.

Menu chính giao diện Window Phone 7.8 nhìn cũng được ...


Màn Hình chờ nhìn đẹp ... đẹp ở cái người đẹp ... :)
Camera 8.0 chụp ngon lành, kể cả tối.

ĐIều ức chế nhất của con này là hệ điều hành, mang vô số tội lỗi, tôi nhiều khi không hiểu nổi Microsoft đang làm gì với cái thứ chết tiệt này... mẹ nhà nó, dịch vụ sync của nó đồng bộ chậm như sên, tôi cố cả giờ đồng hồ để import toàn bộ contact từ con iphone cũ được lưu trữ trên cloud mà chuối quá, 2 tiếng nó mới về tới máy của tôi, quả là Microsoft tồi tệ.

Cái tệ thứ hai nữa là các mạng xã hội lớn không phát triển phần mềm cho Window phone, dùng facebook ức chế, google Plus thì không có , chả có cái mẹ gì.

Được cái máy tiếng anh, không có tiếng việt, và được hơn cái nữa là không gõ được tiếng việt khi đăng faceboook ức chế muốn quật máy :(

Nói chung nhiều ức chế khi dùng con này ... Được mỗi cái màn hình đẹp và chạy nuột. chả còn cái mẹ gì để khen ...

Thề từ giờ trở đi không bao giờ mua WIndow Phone

Friday, June 21, 2013

Dịch vụ chuyển nhà, chuyển văn phòng vẫn kiếm mặc dù khó khăn

Trong thời buổi kinh tế khó khăn như hiện nay, nhiều lĩnh vực kinh doanh đang loay hoay tìm đường sống thì các công ty làm dịch vụ chuyển nhà, văn phòng trọn gói đang hái ra tiền.

Kinh tế khó khăn, giá thuê mặt bằng đắt đỏ. Để cắt giảm chi tiêu, các doanh nghiệp nhỏ và vừa phải “thắt lưng buộc bụng” bằng cách sai thải bớt nhân viên và chuyển địa điểm kinh doanh. Có doanh nghiệp thì lùi vào sâu trong ngõ hẻm, một số chuyển thẳng về nhà. Nhưng, đây lại là cơ hội để các doanh nghiệp vận tải kiếm tiền.

Công ty chuyển nhà Minh Thành luôn bận rộn vì nhiều hợp đồng ...


Anh Lê Văn Trưởng, giám đốc công ty Minh Thành, cho biết, giá thành cho một chuyến chuyển nhà, văn phòng trọn gói dao động từ 1 triệu đến 10 triệu. Nếu là chuyển nhà cho hộ gia đình thì rẻ, chuyển đồ văn phòng giá thành sẽ cao hơn. Với những chuyến chuyển đồ trọn gói sẽ có lời gấp hai, thậm chí gấp ba lần.

Phượng - nhân viên lâu năm của Minh Thành, nhận xét lương bổng cũng được. Đó là chưa kể khi chuyển nhà cho các gia đình, họ còn cho riêng các nhân viên thêm 500.000 – 1 triệu đồng. Mỗi tháng, thu nhập của Phượng là 4 triệu, đủ để chi tiêu và dành để tiết kiệm.


“Hôm nay tôi nhận chuyển trọn gói từ ngã tư Khuất Duy Tiến xuống khu đô thị mới Văn Quán với giá 2 triệu (nhóm gồm 5 người), trừ tiền công cho 3 người tổng 450.000 đồng, thuê xe hết 450.000 đồng, còn lại hai anh em tôi hưởng 1,1 triệu”, Minh – một nhân viên khác tiết lộ về khoản lời thu được.

Theo lời một số giám đốc công ty vận chuyển tại Hà Nội, trong dịp này khối lượng công việc nhiều. Mỗi ngày, công ty phải chạy xô vận chuyển, lắp ráp cho năm đến sáu nơi trong khu vực nội thành, đặc biệt là trong khu vực Cầu Giấy, Ba Đình, Mỹ Đình, Mai Dịch, Tây Hồ… Ở những khu vực này, hầu như ngày nào cũng có doanh nghiệp chuyển địa điểm.

Thursday, June 20, 2013

Lợi ích của việc dậy sớm

Hàng ngày, bạn thường thức giấc lúc mấy giờ? Tốt nhất, bạn nên thức dậy sớm vì có rất nhiều nghiên cứu cho thấy dậy sớm mang lại rất nhiều lợi ích cho sức khỏe.

1. Dậy sớm, bạn sẽ có cơ hội hít thở không khí trong lành. Chất lượng oxy tốt sẽ giúp tối ưu hóa khả năng làm việc của não bộ, phòng ngừa tổn thương phổi, tăng tuần hoàn máu và tăng cường hệ miễn dịch.
Dậy sớm làm bạn tươi trẻ hơn ...



2. Thức dậy sớm cũng sẽ mang lại cho cơ thể bạn cơ hội tiếp xúc với ánh nắng non, rất tốt cho sự phát triển xương. Tiếp xúc với ánh nắng ban mai trước 9 giờ sáng được xem là cách tốt nhất để đáp ứng nhu cầu vitamin D và calci của cơ thể.

3. Thức giấc sớm cũng giúp cơ thể có cảm giác khỏe mạnh hơn, tinh thần sảng khoái hơn. Những người dậy sớm thường có xu hướng khỏe mạnh và hạnh phúc hơn.

4. Dậy sớm đặc biệt giúp bạn đạt được chỉ số khối cơ thể lý tưởng vì bạn sẽ có đủ thời gian để lựa chọn thực đơn cho bữa sáng, ăn lượng thức ăn sao cho tốt nhất với cơ thể. Nếu bạn bỏ bữa sáng, quá trình trao đổi chất của cơ thể sẽ diễn ra chậm lại để bảo toàn năng lượng. Tình trạng này sẽ khiến bạn ăn quá nhiều vào buổi trưa và tối. Do đó, nếu ai muốn cơ thể thon gọn hơn thì tốt nhất không nên bỏ bữa sáng.







5. Không chỉ có vậy, dậy sớm cũng cải thiện đời sống “chăn gối” của các cặp đôi. Điều này liên quan với một thực tế khoa học rằng ham muốn “chuyện ấy” của nam giới vào buổi sáng thường cao hơn buổi tốt. Vì buổi sáng là lúc cơ thể nam giới có nồng độ hormon testosteron cao nhất.
Với những lợi ích to lớn của việc dậy sớm thì không có cớ gì để chúng ta phải ngủ nướng, ngủ vùi.


 

Monday, June 17, 2013

Ngoảnh lại một tình yêu

Hôm qua có dịp cà phê với ông bạn cũ, ngày trước học cùng nhau, cùng quê, hai thằng chán chuyện công việc nên lôi chuyện yêu đương ra kể chơi, hắn ngấm đòn của mình nên kể hết câu chuyện tình đầy kịch tính của hắn.

Họ đã chia tay nhưng "hậu quả để lại" thì theo tôi là đẹp ...


Hắn giờ làm lương cao, đi bốn bánh, dư dả nhiều tiền. Hắn kể về ngày xưa hắn phấn đấu thế nào. 
Trước hắn yêu một nhỏ xinh lắm. Hai đứa mơ mộng hẹn hò ghê gớm lắm. Nhưng đùng cái nhỏ lấy chồng, hắn không hiểu vì sao luôn. Nhỏ lấy một thằng giàu xụ, có một khuôn viên ở ngã tư Ngô ! Ẹc, hắn buồn, lại càng buồn hơn khi nàng nói một  câu: anh nghèo quá, ích kỉ của em đã chọn kẻ có vật chất, anh ấy sẽ đảm bảo cho em và gia đình một cuộc sống không chật vật, hắn buồn và say liên miên, thất vọng về tình yêu lên tới cao trào, hắn giận lắm, hắn nghĩ: "nếu em sợ khổ, anh sẽ chứng minh em đang làm một việc sai lầm". Thế rồi hắn bắt đầu lao vào học thêm marketing online, việc đầu tiên là buôn thời trang, lắp đặt thiết bị, hắn làm nhiều nghề, mở nhiều chi nhánh, nhờ năng động và sáng tạo, cũng nhờ quyết tâm cao, giờ hắn ngon ơ ...

Nhắc tới người tình cũ, hắn bùi ngùi, hẳn là nhờ cô ta phản bội tình yêu mà hắn có ngày hôm nay, nhưng giờ hắn không giận cô ả nữa, mà ít ra hắn cũng nhận ra rằng cô ả đã trao ho hắn thứ gì đó lớn lao lắm, nếu không hắn đã không làm được điều kỳ diệu, hắn cho rằng đó là điều kì diệu :)


Xin mãi luôn có cha bên đời!

“Mẹ ơi sao mọi người có bố, có cha mà con lại không có? Hay mẹ mua bố khác về cho con đi!”

Tôi còn nhớ như in lúc 3 tuổi tay tôi cầm tấm ảnh của bố, miệng tôi nói với mẹ như vậy. Mẹ chẳng biết nói gì với sự thơ ngây cuả 1 đứa bé 3 tuổi mà chỉ biết khóc.

Tôi không được may mắn như nhiều đứa trẻ khác, lúc mới 2 tuổi bố tôi ra đi vì 1 căn bệnh hiểm nghèo bỏ lại 2 mẹ con côi cút nuôi nhau nơi đất khách quê người. Mẹ tôi một mình nuôi tôi ăn học đến nơi đến chốn, thà nhịn đói cho con ăn học tử tế chứ không để khổ như mẹ.

Lúc bố ra đi, tôi nào đâu biết mặt bố nhưng mẹ bảo tiếng nói đầu đời của tôi là tiếng "bố" chứ không phải tiếng mẹ như mọi người, lúc mới biết nói tôi chỉ biết gọi "bố", chẳng biết nói từ khác. Mọi người thỉnh thoảng cứ hỏi mày đã bao giờ mơ thấy bố chưa? Thực sự là chưa bởi không biết mặt bố làm sao mà mơ được?

Nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa được bố cõng đi chơi, được bố đánh khi nó mải chơi không chịu học bài mà tôi thấy tủi thân vô cùng, tôi rơm rớm những giọt nước mắt như lúc tôi đang ngồi viết nhật ký này đây. Tôi cũng mong mình có bố như mọi người, mong được bố cõng đi chơi khắp xóm, mong được bố khuyên những lời khuyên chân thành, mong được bố đánh mỗi khi mình hư hỏng, mong được tâm sự cùng bố mỗi khi mình thích một  ai đó, mong được thấy cả nhà mình cùng ăn chung 1 mâm cơm do mẹ nấu, mong được gọi từ "bố" mỗi ngày...



"Con mong lắm bố ạ, con muốn được gọi thật to 2 tiếng "bố ơi!". Có thể bố sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng con gọi nhưng con muốn nói con yêu bố rất nhiều. Con thèm lắm cảm giác có bố bởi con đâu biết cảm giác có bố sẽ hạnh phúc như thế nào? Không có bố, mẹ con con phải sống trong tủi nhục bao năm qua, bị người ta bắt nạt, bên ngoại thì xa xôi, bên nội thì gần như cắt đứt liên lạc, họ chẳng bao giờ đoái hoài đến con nhưng con vẫn yêu họ lắm, bởi họ dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của con. Có thể họ chẳng nhớ hoặc trong tâm trí họ chẳng bao giờ có con nhưng con vẫn yêu họ bởi họ vẫn là nguồn gốc của con.

May mắn thay, cuộc đời không quá bất công với con khi con còn có mẹ, người đã tần tảo nuôi con ăn học, vất cả sớm hôm để con nên người. Nhưng bù lại con đã là được gì cho mẹ? Có thể trong mắt mọi người con là một đứa con ngoan, hiếu thảo nhưng con vẫn thấy mình không xứng với điều đó, con chưa thực sự ngoan, thỉnh thoảng hay cãi lời mẹ làm cho mẹ buồn.

Từ nhỏ đến giờ lúc nào con cũng thấy buồn, buồn vì nhiều chuyện, nhưng nỗi buồn lớn nhất là không được gọi tiếng "bố". Những lúc con vui con vẫn thấy trong lòng mình man mác buồn. Có lẽ đến đây thôi, con không viết tiếp nữa bởi con sợ mình sẽ khóc."

Sưu tầm 

Friday, June 14, 2013

Ngày trở về biển

Hôm nay, đứng dưới chân cầu bãi cháy, uống nước dừa, nghe biển vỗ bờ từng nhịp êm dịu, gió mát trăng thanh. Hôm nay là trăng lưỡi liềm, không sáng tỏ như ngày ấy. 

Ngày trước tôi có dịp xuống dưới Hạ Long chơi, cũng cái mùa của năm ấy, trăng sáng. Một bên chân cầu đang thi công. Hôm nay nhìn từng dòng xe lưu thông qua cầu mà thấy cảm giác lạ, còi tàu đang hú vang như gọi người cố nhân, như hỏi có nhớ tôi không ...

Ngày trước chẳng có chi kỷ, chẳng bạn hiền, ngồi uống nước dưới chân cầu với anh em trong gia đình, đoàn kết nhưng cơ mà vô cảm, vô cảm trước những cơn sóng, trước tiếng còi tàu hú vang, trước những ánh sáng rực rỡ như đang gọi mời. Hôm nay đi chơi, trở về nơi ấy, có bạn hiền, có người thương, mà sao thấy là lạ, không phải vô cảm, chẳng phải ưu tư, chỉ nghĩ trong đầu: "tôi yêu biển, yêu cô gái đến từ biển, yêu mảnh đất này, nhưng cô gái của biển cả kia có theo thuyền cập bến, hay cô sẽ theo những con sóng ra khơi xa, một nơi sẽ rất xa , xa khỏi vòng tay ta ôm chặt, xa hơi ấm của ta, xa mái nhà hạnh phúc ... " Ta có mơ mộng quá chăng ? Hay hạnh phúc đang được xây bằng cát ? Sóng vẫn vỗ êm êm vào bờ ...

Tương tư ...

Vừa đọc xong bài thơ của Nguyễn Bính với tựa đề tương tư, chả thuộc, nhưng mà nhớ, tui đã lâu rồi không thơ phú văn chương gì, chỉ đơn giản là tâm hồn mình đã trở thành khô cằn tự bao giờ ....

Vừa hôm nay thôi, cảm giác của cái gì đó xa cách lại hiện lên, lần này có thể lại là một sự thất bại của mình, lại một lần nữa lại đau và lại một lần nữa lên kế hoạch cho mai sau, mình đang tương tư, đang nghĩ ngợi trầm trọng trong một cái gì mà không nói lên thành lời, không định nghĩa được mới đau, chẳng phải con người ta phải tìm ra nguyên nhân của vấn đề thì mới giải quyết dứt điểm được cái vấn đề ấy, nhưng tôi lại chả tìm ra được cái cớ gì đó đang khúc mắc trong bộ não đầy u ám này, nghĩ sao giờ ?

Đêm đã về khua, cơn gió lành lạnh từ biển thổi vào, lạnh trong cả da thịt và tâm trí, cái lạnh lan man như cái suy nghĩ của mình bây giờ ...

Đêm, trong mọi sự tĩnh lặng, ngồi nhìn ảnh nàng đang tươi cười, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên bờ môi nàng ... nàng cười thật xinh, nhưng tôi biết những người hay cười thường ẩn chứa trong tâm hồn nhiều thứ làm cho họ không thể khóc thêm lần nữa, ừ thì em cười, em dấu nước mắt đằng sau những nụ cười, em là thế, nụ cười ấy đã từng làm tôi vui nhiều lắm, nhưng lần này sẽ khác, sẽ khác, ... nụ cười ấy đang xé tâm can của tôi, trái tim như muốn chảy máu, ứa ra không thành định nghĩa gì ....

Tôi đang làm sao thế này ? hay tôi đã bị bệnh tương tư như nhà thơ Nguyễn Bính kia, câu hỏi ông đặt ra : " Hai bên chung lại một làng, cớ sao bên ấy chẳng sang bên này ?" Tôi và em thì xa rồi, nhưng tôi đang gần em đó thôi ... nhưng cũng chẳng sang được, có thứ gì đó ngăn cách em với tôi còn xa hơn cả khoảng cách địa lý, xa hơn cả nỗi nhớ, xa hơn cả những thứ hữu hình đong đếm được ...

Em có nói với tôi là em chưa sẵn sàng để yêu, để bắt đầu một cái mới, rằng em đã quá sâu đậm với tình yêu cũ, em sợ hình bóng của anh chiếm lấn lấy cái tình yêu chập chờn kia, mà chả biết nó có chập chờn trong em không, chỉ biết em đã gieo cho tôi mầm mống của tình yêu, nó đang nẩy nở trong tôi, giờ nó đã lớn, đủ lớn để em có thể nhận ra tôi đang yêu em, nhưng em dường như không đang yêu tôi ... em sợ mất cái tình yêu đang mong manh xưa cũ, em sợ thứ tình yêu mới sẽ lớn nhanh tới mức choáng ngợp tâm trí em, nhưng em ơi  hạt giống em vô tình gieo vào tâm trí anh, cái thứ hạt giống tình yêu ấy đã quá cao rồi, anh vượt giới hạn để đến với em, vượt hết, bỏ lại đằng sau hết để rồi nhận ra .... Em đang sợ mất tình yêu xưa cũ, nhưng có thể em đang sợ mất anh ....

Em muốn trở thành tình bạn, em đã tỏ ý không muốn nó lớn lên nữa, em có thể đang muốn dừng lại, nhưng sao ánh mắt của em lại nói khác, em đang khao khát được yêu ? Em cần lấp đầy khoảng trống vắng trong lòng ? Vậy thì ....

Chúng ta dừng lại ! Anh sẽ buông tay em ! Anh sẽ không giữ lời hứa nắm tay em mãi mãi, anh sẽ để cho tình yêu của em được tự do, em hãy về với tình yêu mà bấy lâu nay em mong chờ, em nuôi nấng, em hy vọng ... ĐÓ có thể mới là tình yêu đích thực của em, anh không muốn đóng vai kẻ thế chỗ cho những trống vắng trong lòng của em ...

Anh ấy, anh đã biết mặt, cả hai, người mà em đã yêu, người mà em đang yêu và cả anh, sẽ là gì ? Anh là người thứ ba đáng ghét xen vào cuộc đời em, xen vào tình cảm của em, gieo cho em thêm một hy vọng, thêm một giận hờn, thêm một ngóng trông, và thêm một nhân tình ...

Ngã rẽ nào cho anh ...


Anh không tự ti đâu, anh tự tin là đằng khác, nhưng sự thật vẫn là sự thật, anh chàng kia đã đến trước anh, em đã yêu anh ấy thật lòng, anh ấy đẹp trai hơn anh, anh ấy cao to hơn anh, anh ấy sẽ là một người chồng lý tưởng để em dựa vào mỗi khi yếu lòng, và vì em sợ khổ, nên anh ấy sẽ là bờ vai vững chắc cho em - với một công việc ổn định lương cao, thực tế vẫn là thực tế, họ đến trước anh, nhiều điều kiện hơn anh, còn anh sẽ chỉ là một thằng làm em khổ mà thôi ... em ... sợ khổ ...

Kìa, vòng tay em ghì chặt lấy anh ấy, cái thứ hạnh phúc mà chưa bao giờ anh có, ánh mắt em nhìn anh ấy cũng khác khi nhìn anh, nụ cười của em cũng chan chứa hạnh phúc mỗi khi ở bên anh ấy, trong vòng tay anh ấy  ... hạnh phúc nhỏ nhoi của anh là được nghe giọng em, đọc status của em, chỉ có vậy là chưa đủ, chưa đủ để nuôi lớn mầm hạnh phúc ...

Dòng cuối cho cuộc tương tư, gió biển vẫn thổi, lành lạnh, còi tàu đâu đó đã thôi hú, khua lắm rồi, hỡi cô gái của biển, anh sẽ không còn là bờ cát để những con sóng tìm về, anh sẽ chỉ là kẻ du ca đi đây đó cả ngày đêm, còn em, anh sẽ thả cho những con sóng quay trở lại khơi xa, tìm về bến bờ nào mang cho sóng hạnh phúc vĩnh hằng ...

Hứa với anh: Em sẽ vẫn cười nhé, vẫn vui tươi nhé, vẫn yêu đời như lúc nào nhé ... anh không đáng cho em buồn đâu ...

Vậy thì anh buông tay ra, để những yêu thương tự do, là nhớ nhung hay lãng quên thì thời gian sẽ có câu trả lời ...


Lời bài hát: "Chút thơ tình người lính biển - Hoàng Hiệp"

Khi chia tay anh dạo trên bến cảng,
biển một bên và em một bên.
Biển ồn ào em lại dịu êm,
anh như con tàu lắng sóng từ hai phía.
Biển một bên và em một bên.

Cho dẫu mai đây xa ánh đèn thành phố,
anh đến buông neo nơi thăm thẳm ánh sao trời,
anh vẫn thấy đời không lẻ loi.
Biển một bên và em một bên.

Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên,
cơn bão chưa ngưng trong tâm hồn biết bao người,
anh đứng gác trời khuya đảo vắng.
Biển một bên và em một bên.

Cho dẫu nơi kia thôi không còn biển nữa,
không có em yêu anh chỉ còn với cỏ.
Cho dẫu thế thì anh vẫn nhớ:
biển một bên và em một bên.


Hạ Long 14/06/2013

Wednesday, June 12, 2013

Anh sẽ đến bên em ...

Anh sẽ đến bên em
Nơi tình yêu không bao giờ tắt
Nơi mặt trời không bao giờ lặn
Nơi hai đứa gặp nhau

Anh sẽ đến bên em
Lau khô dòng nước mắt
Tay nắm tay thật chặt
Sẽ không thể lìa xa

Anh sẽ đến bên em
Xây lâu đài hạnh phúc 
Dẫu biết em có lúc
Rơi nước mắt vì ai ...

Anh sẽ đến ...

Monday, June 10, 2013

Hạt cơm ...

Người ta bảo chán cơm xuống lỗ, vậy là hạt cơm đã đại diện cho sự sống từ khi nào ... Mẹ tôi bảo: "chỉ có cơm mới làm no, còn cái gì ăn rồi cũng chán" ...

Để có được một hạt cơm, thỳ hạt thóc đã chịu bao khó khăn nhục nhằn trong sự sinh tồn và chà đạp. Đầu tiên hạt thóc  được ngâm nước cho chương lên, hạt thóc khô gầy thấy nước liền nở ra, thò những dễ trắng phau đầy sức sống, nó dài thêm nữa để hút thêm nước, người nông dân lấy hạt thóc ấy mang đi gieo thành mạ, hạt thóc gặp đất liên bám chặt dễ xuống, bíu lấy đất mẹ mà hút chất dinh dưỡng, chỉ vài ngày sau, chiếc lá đầu tiên đã thò ra mà hứng ánh mặt trời, hạt thóc ẩn chứa trong nó một sức sống mãnh liệt, nó chớp lấy cơ hội mà lên xanh mơn mởn chỉ trong đôi ba tuần. Cây mạ chịu đủ thứ khắc nghiệt của thiếu chất dinh dưỡng, chật hẹp, những cây nào yếu ớt sẽ bị các cây khác hứng hết ánh sáng và đè cho tới khi chết đi, vụ chiêm, những cây mạ còn phải chịu đựng những nào là rét mướt mưa gió trong cái tiết trời xuân. Tôi nhớ có năm mẹ tôi còn gieo mạ trên sân, che rét kỹ càng mà nó vẫn cứ chết...

Lại thêm một lần nữa nó dành lấy sự sống. Đây là cơ hội khác để nó "đổi đời". Sau một tháng nằm trong ruộng mạ chật hẹp làm "trẻ con", người nông dân lại nhổ nó lên, xén ngọn của nó đi, dùng thân xác của những mẹ rơm mà bó chúng lại với nhau thật chặt, cây mạ chịu đau đớn đến héo rũ, nhựa của chúng chảy ra từ những vết cắt nhanh chóng khô lại, toả ra một thứ mùi thơm lạ lạ, người ta hay ví von "hương tóc mạ non" là thế. 

Người nông dân chuyển những bó mạ ấy ra ruộng đã được cày bừa kỹ càng lắm, lấy nước xâm xấp vừa đủ để cấy. Họ hướng tấm lưng về phía trời, vụ mùa tấm lưng ấy che nắng, vụ chiêm tấm lưng ấy che rét mướt, che mưa bão. Họ cẩn thận ve cây mạ đủ nhỏ và cắm chúng xuống ruộng, từng hàng và thành lối, ngay ngắn, những cây mạ giờ này đã chính thức rời bỏ nhà trẻ của chúng, nơi đây sẽ là nơi chúng thành người lớn, tha hồ phát triển, không còn chật hẹp nữa, không còn thiếu chất dinh dưỡng, chúng được tha hồ lớn, tha hồ phát triển, cánh đồng mới cấy chỉ sau hai tuần là đã cảm nhận được sức vươn rõ rệt của mạ non, chúng đang chuẩn bị thành thiếu nữ ... Họ sẽ gọi chúng là lúa chứ không phải mạ nữa ...

Người nông dân chăm sóc lúa không quá vất vả như khi chúng được cấy. Thi thoảng lấy nước vào ruộng để không cho chúng bị khô hạn, phun thuốc trừ bệnh cho chúng đều đặn và bón phân ...

Có những năm bị khô hạn, lúa chết hết, cả làng lâm vào cảnh đói, cũng có những năm lúa sâu bệnh, cả làng lại thiếu ăn ... Cây lúa đã là cây lương thực chính của dân ta từ lâu lắm rồi, nó biểu hiện cho sức sống của con người, nó nhiều dân mạnh giàu no ấm, nó ít dân đói khổ, nó đại diện cho sự tồn tại của người nông dân, họ ở đâu cây lúa ở đó ...

Sau khoảng 2 tháng cây lúa ra hoa, đây là lúc cây lúa đẹp nhất trong cuộc đời của chúng. 
Từ trong giữa thân cây lúa đã ôm đòng tự bao giờ, nó dài ra và vươn khỏi bọc lá chùm nụ, hai vỏ trấu được hình thành tự bao giờ, nó mở lòng mình ra để lộ nhuỵ và nhị hoa, hương thơm từ hoa toả ra làm thơm ngát cả cánh đồng, người nông dân vui mừng nhìn hoa lúa, họ nâng niu, trông nom, lấy nước vào ruộng, bón thêm phân cho cây lúa khoẻ mạnh hơn ...

Sau khoảng thời gian ngắn, được thụ phấn, những hoa lúa khép mình lại, hai vỏ trấu khăng khít với nhau bao bọc lấy một cái nhân nhỏ xíu, là kết tinh của mưa nắng, bão, chất dinh dưỡng, nhân ấy lớn thật nhanh biến mình thành hạt gạo thơm, căng tràn. 

Một lần nữa, và là lần cuối trong sự đau đớn của cây lúa, đã ba tháng, hạt lúa đã trĩu bông, vàng thơm như những hạt ngọc giữa đồng, người nông dân lấy những chiếc liềm sắc ngọt mà đặt vào giữa thân cây lúa, cắt xén và bó lại thành từng bó lớn, mẹ lúa đau đớn vẫn ôm chặt lấy bông hạt, người nông dân chở lúa về nhà, cho vào máy đập lúa đang quay những vòng điên cuồng như muốn quần nát mẹ con cây lúa, hạt thóc được tách ra khỏi mẹ lúa, thân xác lúa bị dập nát biến thành rơm ....

Hạt thóc phải chịu đựng nóng rát, phải tới ba ngày nắng to, chúng khô lại, vàng thậm như màu mật ong, chúng được đóng bao lại thật chặt và để vào kho ... 

Để thành hạt cơm thơm dẻo, hạt thóc phải chịu đựng bao đau đớn nữa, chúng bị cho vào máy mà chà, mà đập, mà mài để thành hạt gạo thơm trắng ngọc, rồi chúng lại vào nồi mà bị nung chín, nở ra và mềm mại, mùi thơm từ thân thể chuag toả ra, làm ấm lòng người làm ra chúng, người nông dân đồng hành cùng những hạt thóc đầu tiên tới tận khi thành hạt cơm thơm dẻo, biết bao công sức, bao mồ hôi, bao nhọc nhằn nắng mưa kết tinh trong nhân hạt trắng trong thơm ngát ...

Lần này tôi về quê, đã bao lâu rồi không biết nữa, lâu lắm rồi ... Đúng vào dịp cả làng đang vào mùa gặt hái, tiếng máy nổ ầm vang ngoài đồng, tiếng máy đập lúa, tiếng máy chở lúa, tiếng cười reo vang của các cô đi gặt...tất cả hoà trộn lại cùng mùi thơm của thân lúa bị cắt ứa nhựa ra, tất cả đều làm tôi xao xuyến, hai chữ quê hương hiện lên mà ấm cúng, thân thuộc ...

Đợi chờ nào là hạnh phúc ?

Hẹn ! Xong đôi khi tôi cũng đến muộn, để đối phương phải đợi chờ, trước kia tôi không hiểu được họ đợi chờ tôi có khó chịu không ? Hoặc có cảm nhận như thế nào khi nhìn thấy tôi vội vã đến ... 

Chỉ khi tôi lại là người đợi, đúng rồi, tôi đã bị đối phương cho leo cây rất nhiều lần, nhất là phụ nữ, họ vốn nổi tiếng ề à trong vấn đề trang điểm chải chuốt ... 

Đợi ! Một phút mà dài như cả tiếng đồng hồ, quán cà phê yên ắng với tiếng nhạc du dương không đủ làm tôi ngồi yên, đi ra đi vào, ngóng nghế từng giây một, xem đồng hồ, rồi ngó ra ngoài đường ... Ôi phụ nữ !!!

Saturday, June 8, 2013

Cuối tuần thuộc về nỗi cô đơn ...

Trưa nay, cũng như những ngày thứ bảy khác, mấy đứa nhân viên mắt long lanh đón chào ngày thứ bảy, nhìn chúng nó háo hức trong cái ngày cuối tuần mà thèm, một đứa có người yêu, hắn sẽ đón nàng trước cửa công ty để đi chơi, những đứa khác cũng sẽ đi dẫn bạn gái đi chơi hoặc rời thành phố náo nhiệt để về với gia đình, thứ bảy máu chảy về tim.
Chỉ một mình ta cô đơn ...


Vậy là cái tĩnh lặng lại tràn ngập gian phòng, chúng đã về hết trong sự náo nhiệt, hoan hỷ và để lại sự im lặng cùng ta, chỉ có mình ta với cái máy tính.

Như mọi tuần ta sẽ trốn chạy, ta sẽ đi đâu đó, ta sẽ khoác cái ba lô to vật và đi thăm bạn bè, hoặc đi về ngoại ô ngắm nghía, dạo quanh, chụp ảnh, và tất nhiên cũng chỉ có một mình ... Nhưng tuần này thì khác, ta đang ngồi đây, chờ một tin nhắn của ai đó hẹn đi chơi, ta biết em rất gần đây, nhưng sao như xa xôi, em đang cười, đang nói, đang uống cà phê, đang đi xem phim với ai đó, cuối tuần mà ... Để lại một kẻ với trái tim đầy ắp những thứ buồn trong ngày cuối tuần. Máu đang chảy về tim. 

Tại sao ta trốn chạy ngày cuối tuần ? Ta không biết nữa, chỉ biết nếu ta còn ở lại một mình, nếu ta chỉ còn lại với thinh lặng ta sẽ bị ốm, ốm trong tư tưởng, họ có gia đình đầy đủ ba mẹ, đầy đủ tiếng cười nói hạnh phúc, họ có bạn trai bạn gái để hẹn hò ngày thứ bảy, còn ta , ta đang cô đơn, lẻ loi, một mình vật lộn với cuộc sống cũng chán rồi, giờ lại phải ghen với những thứ tưởng chừng như giản đơn kia ... Gia đình, người ta thưong, ta cần một gia đình với người ta thương ... Ta cần một mái nhà mà ở nơi đó thứ bảy là ngày của hạnh phúc ...

"
Thứ bảy thuộc về những yêu thương
Sao lòng ta chẳng chút vấn vương ?
Thứ bảy ngày thuộc về nỗi nhớ
Mà sao ta thấy thật bình thường ?

Ta đang cô đơn đang cô đơn
Hạnh phúc trong ta sao trống trơn
Hỡi em - người thuộc về nỗi nhớ
Sao chẳng cho ta chút dỗi hờn ?
"

Jam
Hà Nội thật buồn !

Friday, June 7, 2013

Lâu không tắm mưa

Đúng là kể từ khi ta đủ biết nhớ, biết yêu, biết mình là người lớn tới giờ ta chưa thêm một lần nào tắm mưa. Cơn mưa dù to hay nhỏ, chỉ cần nó thoáng đến là ta đã sợ sệt mà bật ô lên che ngay. Hôm nay, phố mưa táp rát mặt người đi đường, mưa to, gió to nhưng chợt đến rồi đi. Ta ngồi lặng lẽ trong tiệm cà phê ven đường, nhìn mưa, mưa làm bơts hối hả nhịp sống thủ đô đang tràn đầy trên đường nhựa. Bất chợt, ta chạy ùa ra cơn mưa, thứ kỷ niệm gì đó trong người được đánh thức. Mưa vẫn lạnh như ngày xưa, lạnh buốt, làm ta nhớ tới cái thời làm trẻ trâu. Thời ấy chả thằng nào sợ mưa, đùa nghịch với những hòn bi ve, với đất với cát, để rồi lấm lem, để rồi cơn mưa tới mà cứ đứng đó cho cơn mưa làm sạch cơ thể ...

Suy ngẫm chiều mưa ...

Hôm nay mưa. Mưa lất phất buồn. Con đường dài càng thêm hun hút. Những vòng xe chợt trắng xóa như nhạt nhòa trong đêm mưa. Ta vội vã đi dưới bóng mưa qua vội vã. Chợt nghe lòng ngun ngút lạnh. Lạnh vô chừng. Hình như ngày xưa ấy cũng có mưa rơi…

Ngày xưa ấy cũng có mưa ...



Em lặng nhìn người ta dịu dàng vén sợi tóc mây của người yêu bé nhỏ. Hình như có một thời người ấy cũng đã từng vén sợi tóc mây em. Ta lặng nhìn em. Một thoáng ta thấy hình như nụ cười em long lanh như giọt lệ. Tóc mây em, người ta thôi vén tự bao giờ? Đêm lạnh. Lạnh lắm…

Đêm nay tôi vội vã đi thật nhanh dưới bóng mưa qua. Mưa rơi lất phất. Buồn như nụ cười của người con gái ngày xưa… Mưa vương đầy vai áo, nghe lành lạnh… Hình như ngày ấy, mưa cũng vương thật nhiều trên vai áo tôi…

Em khẽ bảo tôi chở em đi đến một nơi nào đó. Tôi biết em đợi chờ gì trong những vòng xe… Một bờ vai để em có thể thành thật khóc với tất cả niềm đau. Một bờ vai để vỗ về tâm hồn em đang tê dại. Nhưng chao ôi! Bờ vai tôi nhỏ quá. Có lẽ nào an ủi được niềm đau em…

Đêm nay, tôi vội vã đi dưới bóng mưa vội vã. Nhưng đi đâu? Tôi cũng không biết nữa… Đi cho tròn hết những vòng xe… Đi cho biết dòng đời đang cuộn mãi đầy vơi. Đi cho biết mưa buồn như một cuộc tình cay đắng…

Tôi chở em đi mãi. Qua con đường này đã bao nhiêu lần! Sau lưng tôi, em vẫn im lặng… Không nói dù một lời nào cho vơi bớt chút niềm đau. Tôi sợ sự im lặng của em. Sự im lặng giữa một phố xá ồn ào. Tôi muốn đập vỡ nát sự im lặng nao lòng ấy. Nhưng tôi không dám quay đầu nhìn lại. Bởi thật sự tôi không dám nhìn đôi mắt em đang đỏ rưng rưng… Đêm ấy, mưa cũng trái mùa…Thời gian cứ thế, lặng lẽ trôi không ngừng nghỉ. 5 năm trôi với bao nhiêu cơn mưa trái mùa đã đủ cuốn chuyện cũ trôi thật sâu vào quên lãng hay chưa. 5 năm rồi. Người con trai ấy có còn dịu dàng vén sợi tóc mây của người yêu không? 5 năm rồi. Em có còn chạnh lòng khi sợi tóc mây bay bâng quơ? Chỉ có tôi. 5 năm rồi, mỗi khi cơn mưa trái mùa lất phất rơi vội vã, tôi lại mộng du theo những vòng xe, đi thật vội vã trong mưa để nhặt lại cho hết những giọt lệ xưa em lặng lẽ buông lơi…

Bờ vai tôi nhỏ quá, em làm sao dựa vào để tôi an ủi vỗ về đây?


2. Mưa. Mưa mong manh quá. Ta muốn giơ tay, nhưng lại e vỡ mất hạt mưa xa…

Em. Em cũng mong manh quá. Mấy lần ta đưa tay ra. Nhưng cùng ngần ấy lần tay ta rụt lại. Em mong manh vô chừng. Ta ngập ngừng không dám chạm vào em…

Ta vốn không muốn yêu mưa. Bởi mưa buồn. Buồn lắm. Chẳng có gì thê lương bằng cảm giác một mình ngồi lặng nghe tiếng mưa đều đều điểm nhịp trên mái tôn trong một buổi chiều u ám. Mà ta, ta thì vốn luôn luôn một mình…Ta vốn không muốn yêu em. Trước vẻ mong manh của em, ta chợt nghe sợ hãi. Rồi một ngày, ta sẽ làm em khóc. Giọt nước mắt em sẽ thành án chung thân giam ta trong cõi ăn năn mất thôi. Không! Ta không thể yêu em! Yêu làm gì cũng chỉ để xót xa nhau!

Thế mà sao ta lại vẫn yêu mưa. Thế mà sao ta vẫn cứ vươn tay hứng lấy từng giọt trinh nguyên đang âm thầm buông rơi giữa cõi đất trời! Không! Ta không muốn yêu mưa!

Thế mà sao ta lại cứ yêu em. Thế mà sao ta vẫn cứ muốn ôm ghì lấy em mỏng manh trong đôi tay mình. Không! Ta không thể yêu em! Bờ vai ta bé nhỏ quá. Lấy gì đây cho em khóc trong những đêm mưa?

Ta yêu mưa. Thế cho nên mỗi khi mưa đến, những vòng xe ta lại mộng du đi mãi trong mưa. Ta không dám yêu em. Thế cho nên mỗi lần em đến, ta lại mộng du mình vào một cõi quên…

Mưa rơi. Nghe thật chơi vơi. Từ giọt nhỏ vào hồn. Nhức nhói. Vậy mà ta vẫn thích một mình đi dưới những cơn mưa… Vì cái gì cơ chứ? Không biết nữa! Hay chỉ vì trong đó có những giọt mưa?


Ngày ấy, hình như có mưa rơi. Em và ta đứng nép vào trong mái hiên nhỏ. Em đưa tay hứng những giọt mưa, khúc khích cười khi nhìn những giọt mưa vỡ tan len qua kẽ tay. Em vô tâm và mưa cũng vô tâm…

Từ độ nào tiếng mưa nghe buồn thế? Rả rích. Đều đều. Cứ như là tiếng vọng của một khúc kinh cầu. Phải chăng từ ngàn xưa rồi tiếng mưa đã thế? Hay chỉ mới từ khi ta thôi không còn vô tâm nữa? Ta hỏi mưa. Mưa chẳng trả lời. Mưa lặng lẽ buông mình tan vào trong đất. Mưa cũng dỗi hờn? Mưa bỏ ta đi!…

Ngày ấy, nép dưới mái hiên, ta chợt nghe lòng mình không còn vô tâm nữa. Đưa tay hứng giọt mưa rơi. Lòng bàn tay lạnh ngắt. Hạt mưa vỡ tan đọng giữa lòng bàn tay. Ta tiếc nuối siết bàn tay lại. Giọt mưa lạnh lùng len nhè nhẹ qua tay. Trong tay trống rỗng. Trong lòng trống rỗng…Cho đến tận bây giờ ta vẫn giữ thói quen hay giơ tay hứng những giọt mưa rơi. Nhưng không bao giờ ta siết bàn tay mình lại thêm lần nữa. Không thể nào nắm giữ được hạt mưa đâu. Thôi thì cứ xòe bàn tay lạnh ngắt, nhìn mưa rơi, rồi lại nhìn mưa len nhè nhẹ qua tay. Từng giọt… Từng giọt… Đến rồi đi… Những giọt mưa đến rồi lại đi…

Ngày xa nhau, ta lặng lẽ quay đi. Không níu kéo, không hề day dứt. Mà hình như chiều ấy cũng có mưa. Ta đã biết giọt mưa thuộc về đất. Ta đã biết không thể nào níu kéo được mưa. Cũng như không thể nào níu kéo được em. Vậy thì ta còn níu kéo làm gì. Thôi thì thôi, cứ để như mưa. Đến rồi đi. Không một lời oán trách. Và một khoảng khắc nào thôi mưa cũng đã từng vương ngón tay ta…

Thỉnh thoảng gặp lại em. Chợt nghe lòng dìu dịu. Một khoảng khắc nào, mưa cũng đã từng vương ngón tay ta. Ta sẽ nâng niu, dù chỉ là khoảng khắc nhỏ…

Khoảnh khắc em và khoảnh khắc mưa cho cuộc đời ta nhòe ướt những vần thơ.Chiều lang thang trên phố. Bất chợt một cơn mưa ào ạt kéo ngang. Nhòe ướt cả con phố dài nỗi nhớ. Mưa đến rất nhanh. Và mưa tạnh cũng rất nhanh. Nếu không có con đường nhòa nước, ta cũng chẳng tin rằng vừa có mưa qua…

Mưa thành phố cũng vô tình ghê lắm. Đến vội vàng mà đi cũng vội vàng. Cơ hồ như chẳng thèm biết có một người đang âm thầm đi trên con phố dài hun hút. Mưa đến. Rồi mưa đi. Chỉ còn để lại những lạnh lùng. Người đi vẫn âm thầm đi trên phố. Mưa ơi, cớ sao không dừng chân một chốc, cho người đi đỡ một chút lạnh lùng. Cho người đi còn được hứng mưa rơi, tự dối lòng giọt mưa ấm lắm…


Ngày xưa, người con gái ấy, người con gái rất thích đi trong những chiều mưa, đã tặng ta một tứ thơ rất đẹp về mưa. Rất đẹp và rất buồn. Ta định viết tặng em những câu thơ thật đẹp. Câu thơ chưa viết được, cơn mưa tàn. Tan một mùa yêu. Người con gái ngày xưa đi về nơi xa, xa lắm. Tứ thơ xưa ta không viết nữa. Đành lạnh lùng cất vào kỷ niệm ngày mưa. Mùa yêu tàn, tứ thơ xưa dang dở. Thôi đành bỡ ngỡ một mình âm thầm với những mưa rơi…

Công bố thực phẩm chức năng

Thực phẩm chức năng có thể nói là loại thực phẩm đặc biệt, thị trường cho thực phẩm chức năng cũng lớn, thế nên có rất nhiều các doanh nghiệp ồ ạt nhập khẩu thực phẩm chức năng từ các nước trên thế giới về Việt Nam, thực phẩm chức năng sản xuất trong nước cũng có rất nhiều...

Thực phẩm chức năng được coi như là thực phẩm có bổ sung các vi chất khác có lợi cho sức khỏe, nên quản lý thực phẩm chức năng như thuốc cũng không được mà như thực phẩm thì nghe nó hơi kỳ cục, không hợp lý...

Thực phẩm chức năng dù nhập khẩu hay sản xuất trong nước muốn lưu hành đều phải làm các thủ tục và hồ sơ công bố thực phẩm chức năng, việc này Việt Tín làm rất tốt và giá rẻ, các bạn có thể tham khảo tại đây:

http://viettinlaw.com/cong-bo-thuc-pham-chuc-nang.html
http://4u4mnet.tumblr.com/post/63540726867/cong-bo-thuc-pham-chuc-nang
http://nguyenquanghienbg.blogspot.com/2013/10/muon-cong-bo-thuc-pham-chuc-nang.html

Em - người tôi yêu

Em ...
Người con gái tôi yêu
Nhưng với em tôi dấu rất nhiều
Tình yêu tôi âm thầm, lặng lẽ
Để cho hồn thả bóng bước cô liêu

Em ...
Người con gái tôi yêu
Với tôi em cũng dấu thật nhiều
Mỗi khi gặp hai trái tim im lặng
Môi kề môi sao em lại đăm chiêu ?

Em ...
Nước mắt ngấn mi
Em đang nghĩ gì ?
Tình yêu phai lạt ?
Kẻ dũng cảm yêu em, em chẳng lạnh nhạt
Kẻ khóc thầm vì em, em tan nát trái tim ?

Em ...
Ẩn chứa tình em anh mãi đi tìm
Chữ yêu ấy một vòng tròn vô tận
Vẫn còn đó ba cuộc tình lận đận
Hỏi vì sao anh lại thấy khổ  tâm ?

Ba kẻ yêu em

Em yêu ngủ ngon ...

Bầu trời hà nội lúc 12 h đêm, không tối sậm như mực, không yên ả, không đom đóm lập loè. Đêm tràn xuống Hà Nội ồn ào, không náo nhiệt như ban ngày, nhưng đâu đó những chiếc xe trở hàng đổ về chợ đầu mối vẫn chạy qua, đều đều từng nhịp, những chiếc xe khác trở vật liệu xây dựng cho các công trường gần đó lúc này mới thực sự bắt đầu vào ca chính, tiếng máy nổ gầm vang ...

Ngó đầu ra cửa sổ, anh ngắm những ngọn đèn đường sáng lờ đờ do đã quá cũ kỹ, đứng gục đầu như ngủ gật, đêm Hà Nội lặng lẽ theo một cách riêng của thành phố ... Không tiếng người, chẳng tiếng rao, cũng chẳng nhìn rõ những ông sao trên bầu trời, trăng ở đây cũng mờ đục ... Anh nhận ra rằng chỉ mình anh là đang cô đơn giữa thành phố vào ngủ, nhớ em ... Nơi xa đó chắc em đang chìm sâu vào giấc ngủ, em đang mơ về một ai đó có thể là anh, có thể là một người khác, cũng có thể em đang mơ về cuộc sống lứa đôi hạnh phúc của hai ta trong tương lai...

Chúc em ngủ ngon, còn anh, mải mê với đêm, theo đuổi những lo âu còn sót lại của một ngày dài, mở cửa sổ đón đêm xuống mà lòng chưa vơi gánh nặng ... Sẽ thế nào nếu ?...

Thôi ! Gạt bỏ lo âu đi, anh sẽ cùng em chìm vào trong giấc ngủ, sẽ cùng mơ thấy nhau, sẽ mơ về những ngày tốt đẹp về sau ...thiên đường của hai đứa, trong mơ hãy nắm chặt tay anh em nhé ....

Chúc em ngủ ngon ....!

Wednesday, June 5, 2013

Nói nhiều sẽ phá hủy cuộc phỏng vấn

Một trong những điều cấm kị trong buổi phỏng vấn xin việc đó là nói nhiều. Nhà tuyển dụng không muốn nghe những câu chuyện dài dòng vô vị, nhạt nhẽo của bạn.
Nói nhiều sẽ phá hủy cuộc phỏng vấn của bạn ...


Tuy nhiên có thể là do thông tin tuyển dụng của công ty còn mập mờ nên bạn phải liên tục đưa ra những câu hỏi nhưng nhà tuyển dụng lại hiểu sai ý của bạn. Từ đó họ sẽ đánh giá thấp và không tuyển bạn. Vậy bạn cần làm gì? Đừng quá thất vọng. Dưới đây là 4 cách để buổi phỏng vấn của bạn được “thuận buồm xuôi gió”:

1. Chuẩn bị trước những câu ngắn nói về sự phù hợp của bạn với công việc:

Khi nhà tuyển dụng yêu cầu “Hãy cho tôi biết về bạn”. Bạn nên kể về những câu chuyện có liên quan đến công việc. Rich Gee, trưởng phòng quản lí ở Stamford cho rằng: “Những câu chuyện đó phải thật hấp dẫn và mỗi câu chuyện không quá 2 phút”. Gee là người đã giúp cho Ward Smith, một nhà hướng dẫn chơi golf nói nhiều trở thành nhân viên marketing cho tập đoàn Black & Decker. Smith sớm nhận ra rằng mình nên nói “Cái mà Black & Decker đang tìm kiếm” thay vì “Cái mà tôi đang làm”.

Trong suốt cuộc phỏng vấn, Smith đã dùng nhiều từ ngữ về marketing để miêu tả ngắn gọn phương pháp dạy học của mình, giải thích làm sao mà anh có thể xác định được vấn đề của từng học viên, khuyến khích họ giải quyết vấn đề ra sao. Và giờ đây anh ấy là điều phối viên marketing cho Black & Decker ở Atlanta.

2. Hãy đảm bảo rằng mình hiểu câu hỏi. Thỉnh thoảng nên dừng lại để kiểm tra

Nếu nhà tuyển dụng yêu cầu nói về quá trình làm việc của bạn, tuy nhiên bạn có thể hỏi lại: “Anh muốn tôi bắt đầu từ vị trí hiện tại hay lúc khởi đầu?” Peter D.Crist, chủ tịch hội Crist Associates ở Hinsdale cho rằng: “Điều đó chứng tỏ ứng viên đã chuẩn bị chi tiết cho từng câu hỏi”.

Dừng lại sau mỗi đoạn giúp bạn khái quát lại những ý trước và tìm sự liên kết với ý sau. Trước khi kết thúc phần nói, bạn có thể hỏi lại: “Thế đã đủ cho câu hỏi của anh chưa? Anh có cần thêm ví dụ không?”.

3. Quan sát biểu hiện của người phỏng vấn để biết câu trả lời của bạn có quá chán không

Nhà phỏng vấn ngừng ghi chép, xem đồng hồ, liếc nhìn máy tính sau 15 phút bạn thao thao bất tuyệt về những chuyện không đâu. Khi đó bạn cần có sự điều chỉnh cho phù hợp. Ví dụ như có những câu chuyện, hành động hấp dẫn, gây sự chú ý hơn.

Một chuyên gia chia sẻ: “Tôi đã rất tức giận và đập bút. Cuối cùng tôi loại cô ta bởi cô ấy có quá nhiều yêu cầu, đề nghị”.

4. Thu thập những ý kiến phản hồi sau cuộc phỏng vấn

Nhà tuyển dụng đã nhận xét về một ứng viên: “Bạn đã kể rất nhiều chuyện nhưng chúng không liên quan đến vấn đề ở đây. Hãy tận dụng từng phút để thể hiện bản thân”.

Thế đấy, dù không trúng tuyển nhưng bạn cũng nên lắng nghe những ý kiến như vậy. Chúng sẽ cho bạn những kinh nghiệm ở cuộc phỏng vấn lần sau.
Sưu tầm

Nói nhiều là cái bệnh ....

Cái tính nói nhiều đôi khi gây hại, phụ nữ bẩm sinh đã nói nhiều thì lại chả sao, vui cửa vui nhà, nhưng đàn ông mà nói nhiều thì lại có cái hại riêng của nó...
Đàn ông tránh nói nhiều, quá nhiều hoặc vô cùng nhiều ... hãy dừng lại và lắng nghe ...

Những người nói nhiều là những người thích nói chứ không thích lắng nghe, họ lúc nào cũng muốn thể hiện cái suy nghĩ của mình mà đôi khi quên đi cái chủ đề chính trong câu chuyện, rồi vì phép lịch sự nên đôi khi họ nhìn nhường nhau câu nói, thấy nói nhiều thị kệ cho nói xả phanh xong rồi bàn tiếp, nhưng càng để thế càng nói, càng nói, chả ai thèm xen ngang, cuộc chuyện coi như thất bại nghiêng về phần ông nói nhiều ...

Người nói nhiều ít lắng nghe, đúng là vậy còn gì, chả có ai nói và nghe cùng lúc, vì nói thì người khác sẽ nghe, và nghe thì là hành động trong lúc người khác đang nói, nếu người nói nhiều mà lại ít suy nghĩ, vô tư, hoặc không nghiên cứu nữa thì ôi thôi, càng nói càng thể hiện cái nghèo nàn trong suy nghĩ của họ, quan điểm cá nhân được đặt ra, xếp vần và toát lên thành lời, bộ não cũng sẽ tập chung năng lượng cao độ cho việc nghĩ sau đó để nói, nên phần não quản lý nói năng sẽ phình đại lên, chen lấn sang các vùng khác, người nói quá nhiều sẽ bị giảm đi vài khả năng khác mà họ nên có !

Nói nhiều còn có cái bệnh nữa, đó là mất lòng người khác, người ta bảo tội từ miệng, nếu không nói chả bao giờ mắc tội với ai :D , thế khi chen lấn lên nói quan điểm của mình quá nhiều, lỡ lời, hoặc xung đột với ý kiến của người khác, luận điểm chẳng may bị sai .. eo ôi ... người nghe sẽ bị tra tấn trong cái thứ gọi là "ép phải nghe" ...

Nói nhiều tốn calo. chuẩn men rồi còn gì, còn người nghe bị hút hết calo nên nghe nhiều mệt lắm ...

( bài viết  không mang nghĩa đả kích hay gì cả ... vui là chính ... ! )

Tuesday, June 4, 2013

Bơ vơ ...

Ờ ! thì viết blog lúc này cũng chỉ giải quyết cái khoản gọi là tâm sự với bản thân, nói chung là có cái mà trút những suy nghĩ, buồn bực, mệt nhọc vào thôi, chứ viết thì có ra cái gì đâu ? Mày sẽ không đọc, không đọc đâu ....

Tối, bơ vơ trong gian phòng, share một thứ gì đó lên Google Plus, chả có hồi đáp, chả có view, chả có comment, chả có cộng cái nào ... nói chung là bơ vơ ...

Cảm giác bơ vơ ùa tới, tôi như trôi giữa dòng đời, tàn phai theo cơn gió cuộc sống đang cuộn trào ...


Mỗi thằng một hướng, mỗi thằng một suy nghĩ, mỗi thằng đều sinh ra cái vỏ bọc của mình để bảo vệ cái sỹ diện trong từng cơ thể và bộ não đầy mưu toan kia, nhưng ai đủ nhận ra mấu chốt của sự việc là cái gì đâu ! Mày hãy tự hỏi: Vì sao lại thế ? Ai mang tầm ảnh hưởng tới việc này, nút thắt là gì ? vậy là ra, cởi nút ấy đi, và mọi thứ lại trở về với quỹ đạo, chán, xen lẫn tức giận và buồn bực sẵn trong người, ngoảnh ra ngoảnh lại chỉ có ta là chìm đắm trong công việc, không ai online, không ai hiểu ta, mãi rồi chán, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ ... tồi tệ theo tâm trạng của ta thôi ...

Ta đang nghĩ gì ? không nghĩ gì, ta sẽ như chúng nó, không nghĩ gì cả, không hành động gì cả, không làm bất cứ thứ gì, có những thứ phải nói ra để tốt lên nhưng ta nhận ra hình như là chưa tới lượt ta nói, ừ thì khó, mấy câu chuyện tình cảm này mệt lắm, thà cứ chả thân thiết, chả anh em, sống phẳng như đối tác, ta và hắn sẽ chửi nhau tới tấp rồi thôi, nhưng khó quá khó quá, mọi thứ không theo ý ta được, ai mà chả có chính kiến, ai chả muốn bảo vệ cái thứ ấy của mình, ừ thì luôn là đúng, coi như mày đúng đi , vậy mày đúng rồi thì tao phải làm gì nào ? Ôi trời im lặng, cái im lặng của tất cả chúng ta sẽ giết chết chúng ta, mọi thứ sẽ chìm nghỉm vào cái im lặng, khi nào không nhìn thấy gì thì mọi người mới tá hỏa nhận ra là mọi thứ đã mất theo cái im lặng ấy ...

Có người tinh tường sự đời nào đó bảo: con người Việt chỉ làm việc được một mình là giỏi, ừ nhỉ, cũng có cái đúng, nhưng ta hãy xem, hãy nghĩ về trường hợp này ... nếu có 3 đoàn tàu chạy song song , thì mỗi đoàn tàu phải có một đầu tàu, nếu không thì biết đường nào mà đi ?

Vừa có một bé không quen biết comment, vừa có một thằng chém vào vài câu nữa, rồi vắng hoe, những người ta cần chia sẻ, ta cần trao đổi, ta cần lắm họ trong sự nghiệp, thì lại chả có ai đủ cái thời gian để song hành với mình, nếu vậy thì bỏ đi, bỏ hết đi, ta chả cần cái gì nữa, từ mai ta sẽ bỏ đó cho mọi thứ nó trôi đi một cách tự nhiên,  ta sẽ chẳng níu giữ nữa, họ đang ngồi uống cà phê hoặc chat chit, hoặc đang tám chuyện với bố mẹ, hoặc đang quát đứa em gái học bài, hoặc đang tíu tít với người yêu, chỉ còn ta ngồi đây, ngồi đây với công việc, với  những mưu toan, tính toán, lo lắng, thôi bỏ đi, bỏ hết đi ....

TA KỆ ĐẤY ! TA ĐÃ MỎI LẮM RỒI .... TA MUỐN TỪ BỎ ....

Hoàn thành dự án PhốBuôn.vn

Dự án kéo dài những cả tuần, giờ thì đã xong, tôi đang test demo và debug nó , có nhiều lỗi bảo mật hơn là mình tưởng, chỉ có thể tự mình trải nghiệm qua nó cả tháng mới có thể sửa được lỗi của nó, nhưng chả sự phát triển nào lại dừng lại đúng như nghĩa của nó, việc debug và sửa lỗi là cả quá trình gắn liền với sự hoạt động của nó.
Về phần giao diện, tôi có thiết kế giao diện này theo cảm hứng , chả có gì đặc biệt ... đơn giản hết sức có thể rồi . .. vì nó là một trang rao vặt mà ...

Các chức năng thì không có gì đặc biệt, cái khó nhất là upload ảnh lên và bảo mật cho nó mới khó, nên đã xong chức năng đó rồi thì khỏi bàn ...

Các bạn giúp mình sử dụng và debug nhé !
Xem thêm: http://www.phobuon.vn

Monday, June 3, 2013

Tình yêu đích thực < sưu tầm >

Thấy câu chuyện cảm động về một người đàn bà lẳng lơ, dường như không có tình yêu thì cuối cùng cô cũng tìm được tình yêu đích thực của mình, câu chuyện rất hay nên share lên cho các bạn đọc, cảm ơn đã ghé thăm...

Cô là một người đàn bà hư hỏng. Đây là sự thật mà hầu hết tất cả mọi người đều phải công nhận. Hư hỏng đến mức nào ư? 17,18 tuổi đã vác bụng chửa, sau đó thì bị đuổi khỏi trường.

Vì cũng có chút nhan sắc, nên sau đó cô lấy một anh lái xe. Anh lái xe cũng thật thà chất phác nên bị cô lừa rồi bỏ nhà theo trai.

Khi gặp anh, cô đã bước vào cái tuổi tứ tuần. Không, chỉ từng đó thôi chưa đủ.

Cô cũng cao số, đã “sát” đến 2 đời chồng, hơn nữa lại từng cho người chồng đó cắm sừng.

Nhưng anh là một người đàn ông chưa vợ. Vì gia đình khó khăn nên sau khi đợi các em yên bề gia thất thì anh đã 35 tuổi. Cô hơn anh 5 tuổi. Khi người mai mối nói về quá khứ của cô, có nói là: “Nếu mà em không thích cô này thì chị có thể nói từ chối giúp em.”

Anh nói không sao. Anh thì có gì ngoài cơ ngơi là một quán sửa xe đạp, bề ngoại lại chẳng được sáng sủa như người ta.

Cô nổi tiếng phong lưu.

Còn anh thì nổi tiếng ít nói.

Chẳng ai tin anh sẽ lấy cô, cũng chẳng ai tin cô sẽ chấp thuận theo anh. Nhưng vào tháng chạp năm ấy, tiếng pháo nổ râm ran đã đưa họ về thành người một nhà.

Cô mang theo hai đứa con một trai, một gái của chồng trước.

Anh cười nói: “Mình hạnh phúc thật đấy, chưa chi đã có một đứa con trai, một đứa con gái.”.

Anh chẳng để tâm đến ánh mắt của người ngoài

Cô thì vẫn chứng nào tật nấy, lười nhác, lại hay đánh mạc chược, hay sang nhà hàng xóm buôn chuyện thị phi, lẳng lơ đưa tình với đàn ông khác.

Những tật xấu này chẳng thể ngày một ngày hai có thể sửa được, nhưng giờ già rồi cũng chẳng còn ai để ý đến cô, vậy mà cô vẫn quen thói lả lướt với đàn ông.

Có người kể lại với anh, anh chỉ nói gỏn gọn là: “Không có việc gì thì em cứ ở nhà đi.”

Anh chưa kịp tức giận thì cô đã nổi sung lên: “Anh nói tôi à, tôi mà ở lỳ trong nhà chắc chết ngạt mất! Sang hàng xóm chuyện trò lát thì làm sao?”

Nói tóm lại, bao nhiêu tức giận trong lòng anh chẳng nói ra nữa, lại lặng lẽ đi bóc hạt dưa. Đây là việc anh thích làm nhất, bóc hạt dưa cho cô ăn.

Đồ ăn vặt mà cô yêu thích nhất là hạt dưa, vừa ăn hạt dưa vừa mắng chửi : “Sau này anh đừng quản chuyện của tôi, đồ bỏ đi!”

Cô thích mắng chửi, cứ chửi là chửi một mạch, anh chỉ vừa cười vừa nghe, không nói lại.

Ngay cả 2 đứa con cô cũng chẳng nghe lọt tai những lời mẹ chúng thốt ra, chúng hay trách mẹ nói cay nghiệt.

Cô nói: “Mẹ chúng mày lâm vào bước đường này cũng chỉ vì hai đứa mày, nếu không vì chúng mày thì tao cũng chẳng bao giờ lấy lão sửa xe!”

Nhưng anh vẫn thương cô như vậy, cho dù có bảo anh nhảy vào nước sôi lửa bỏng, anh cũng không oán thán. Trong nhà có người đàn bà là tốt lắm rồi.

Anh nấu cơm, chọn những món cô thích ăn nhất để nấu. Nấu chín cơm, anh lại chạy khắp hàng xóm để gọi cô về ăn cơm.

Cô thì lúc nào cũng quát: “Giục lắm thế, vẫn còn hai ván nữa!"

Đánh xong hai ván nữa thì cơm canh đã nguội ngắt, anh lại bưng thức ăn còn nóng hôi hổi đến, nói: “Đừng đánh bài nữa, đánh thế là được rồi, ngồi lâu quá không tốt cho sức khỏe, em xem cái dạ dày em đi, giờ lại đau rồi đúng không?”

Những lúc lên cơn đau, anh lại lấy túi nước nóng chườm lên bụng cho cô, tay trái cầm lấy tay phải của cô, có người đàn bà trong nhà cũng tốt, có người nằm cạnh ủ ấm, mặc dù người ta không biết thương anh, nhưng dù gì anh cũng có người ở bên.

Cũng có lúc cô tốt với anh, mắng anh “Đồ xương xẩu, 8 đời chưa được nhìn thấy đàn bà hay sao.” Anh lại cười hì hì, “Anh chưa bao giờ được nhìn thấy đàn bà, nhất là đàn bà đẹp như thế này.”

Những lúc ấy, cô cũng cười, cô lại đi soi gương, cô quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, nhưng khuôn mặt ấy đã có dấu hiệu của tuổi tác.

Cô đã 40 tuổi, đúng là già thật rồi, thời trẻ lẳng lơ, chưa bao giờ là một người phụ nữ đoan trang. Đến nay tìm được người thương yêu mình như vậy là quá đủ rồi

Hai người chồng trước đánh mắng cô vì thói trăng hoa mà cô có sửa được đâu, kết quả là người chồng làm lái xe thì chết do uống rượu nhiều bị tông chết, người chồng thứ hai thì bị chết đuối khi đi bơi. Vì chỉ biết đến đánh đập, mắng chửi, nên khi họ chết, cô chỉ cảm thấy thiếu đi người kiếm tiền cho cô, thậm chí cô còn chẳng gào khóc.

Người ta vẫn nói tim cô cứng như đá, nói là thuốc độc nhất thế gian cũng chẳng bằng lòng dạ đàn bà. Cô cắn hạt dưa, thở dài: “Aiz, ai bảo ông trời cho tôi đẹp.”

Nay người đẹp đã tuổi xế chiều nhưng cô vẫn rất đẹp. Ngồi trước ngõ đánh bài tán chuyện, trời đang mưa nặng hạt, anh đạp xe chở đồ sửa xe về nhà, có người lên tiếng:

“Lão nhà chị về rồi kìa, mau đun ít nước nóng cho ông ấy đi.”

Cô vẫn ung dung ngồi cắn hạt dưa, nói: “Đánh xong ván này hẵng hay.”

Ngay cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: “Cứ để cho mẹ con chơi, mẹ con đang phiền muộn đấy mà.” Cô nghe rồi, quay mặt đi, khóe mắt cô bỗng dưng ươn ướt. Cô hiểu người đàn ông này thực sự thương mình.

Không lâu sau, anh thấy tim mình cứ đau nhức, đau đến không thở được.

Đến viện khám, bác sĩ nói anh bị đau tim, phải làm phẫu thuật nối mạch máu tim, người phụ nữ chanh chua đanh đá mọi ngày ngồi thụp xuống đất mà khóc:

“Anh đáng ăn ngàn đao vào người, sao anh lại mắc cái bệnh này, thế này chẳng phải muốn tôi chết sao? Sao cái số tôi lại khổ thế này?”

Đến lúc này mà cô vẫn chỉ nghĩ về mình.

Không đủ tiền, nhân lúc anh không ở nhà, cô đã bán cửa hàng sửa xe đạp, vẫn không đủ. Cô đi vay họ hàng, nhưng cái tiếng tăm của cô thì ai cũng biết, nên chẳng ai cho cô vay, họ sợ cô nói dối. Thế rồi cô quyết tâm vực lại bản lĩnh hồi trẻ của mình qua tài hát nói.

Cô sợ mọi người biết nên đã mua vé tàu đi thật xa, đi hết thành phố này đến thành phố khác.

Nếu bạn đi đến đầu phố nhìn thấy một người phụ nữ đang hát nói thì chính là cô ấy.

Cô ấy không còn trẻ nữa, năm nay cô ấy đã 45 tuổi, trang điểm đậm,mặc một bộ sườn xám xộc xệch.

Cô say sưa hát để kiếm từng đồng tiền.

Đến năm 45 tuổi, lần đầu tiên cô kiếm tiền vì một người đàn ông, không, đây không phải là kiếm tiền, đây là vùng vẫy để giành sự sống.

Một năm sau, cô đã hát đủ tiền làm phẫu thuật.

Lúc trở về, tất cả mọi người đều phát hiện thấy cô vừa đen vừa gầy. Rất nhiều người đã nghĩ rằng cô đã chạy theo người đàn ông khác.

Một người phụ nữ như vậy, nhìn thấy chồng mình bệnh tật, chạy theo người khác cũng là chuyện hết sức bình thường.Rất nhiều người nhìn cô như vậy, nhưng chỉ có anh là không nhìn cô như thế, anh nói: “Cô ấy sẽ quay về.”

Và đúng là cô đã về, cô mang theo rất nhiều tiền, cô chạy đến phía trước mặt anh, nói: “Chúng ta đã có tiền làm phẫu thuật, đây không phải tiền em ngủ với đàn ông mà có, đây là tiền chính tay em kiếm được.”

Lần này người khóc là anh, anh nghẹn ngào xoa lên mái tóc đã bạc trắng của cô, nói: “Đồ ngốc, biết thương người từ bao giờ thế?” Từ trước tới giờ anh luôn coi cô như một đứa trẻ, một đứa trẻ ham chơi ham vui, thậm chí anh cũng không trách tính lẳng lơ của cô, anh tin, anh sẽ làm cô cảm động, sẽ khiến cô yêu anh.

Phẫu thuật không thành công, nửa năm sau, anh ra đi. Trước khi đi, anh cầm tay cô, nói: “Kiếp sau, anh sẽ vẫn lấy em, cho dù em có khinh thường anh, nhưng anh vẫn sẽ khiến em yêu anh, vì thế, anh sẽ đi trước chờ em.”

Cô quỳ sụp trước mặt anh khóc lớn, “Đồ đáng ghét, sao anh nhẫn tâm thế…..” .

Tiếng khóc của cô như đỗ quyên phun máu, tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều xúc động, nhưng cuối cùng anh đã ra đi.Ai cũng nghĩ cô sẽ đi bước nữa, ai cũng nghĩ cô sẽ lại nói cười, đi khắp nơi đánh bạc, nhưng tất cả mọi người đều sai.

Từ đó trở đi, cô ăn chay niệm Phật, không còn la lê hàng xóm buôn chuyện tầm phào. Quán sửa xe trước đây lại được khai trương trở lại. Cô tự làm ăn kiếm sống để nuôi hai đứa con đi học.

Từ đó trở đi trong trái tim cô chỉ có người đàn ông ấy, người đã mang đến cho cô một tình yêu tuyệt vời nhất thế gian

Nếu đời người có được tình yêu ấy thì coi như đã không uổng phí quãng đời này.